Mặc dù trước đó đã chữa bệnh viêm dạ dày ruột ở bệnh viện thú cưng, nhưng Freya vẫn không yên tâm, liền bảo Lục Diệu đưa cô đến cơ quan để kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
Tô Lị lần nữa gặp Emily là sau ba ngay xa cách.
Một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp, cha chúng ta vẫn ổn chứ?
Vừa thấy Tô Lị, Emily đã vô cùng xúc động. Vì Lily, cho dù Emily có sợ vị Thượng tướng kia đến đâu thì cũng phải tìm anh nói chuyện một chút.
“Thượng Thượng Thượng Thượng…” Emily mở miệng, căng thẳng đến mức lắp bắp.
“Thượng tướng, đã kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì. Viêm dạ dày ruột cần được điều trị cẩn thận, hy vọng ngài chú ý đến sức khỏe và an toàn của người cá.”
Người mặc áo Blouse trắng đẩy Tô Lị ra khỏi phòng giám sát. Tô Lị vừa được truyền nước và ngủ một giấc, tinh thần đã hoàn toàn phục hồi.
Lục Diệu gật đầu, một tay nhận lấy xe người cá, chuẩn bị rời đi.
“Xin… xin ngài hãy đối xử tốt với Lily, Lily nó khác với những người cá khác.”
Lục Diệu quay người lại, nhìn thấy Emily với đôi mắt hơi đỏ đang đứng phía sau mình.
“Lily cô ấy, thích ăn đồ ăn Trung Quốc.”
Cai Yuan là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất ở Herberia.
Vì ẩm thực Trung Quốc cần nguyên liệu tươi mới, mà rau củ ở Herberia lại rất đắt, nên các nhà hàng Trung Quốc ở đây hầu hết đều được xem là xa xỉ. Cai Yuan cũng vậy.
Là một nhà hàng cao cấp, Cai Yuan không có sảnh lớn, chỉ có phòng riêng.
Tô Lị ngồi trong xe người cá, được phục vụ đẩy vào phòng riêng.
Để phù hợp với đặc trưng của ẩm thực Trung Quốc, nữ phục vụ có thân hình thon thả mặc chiếc váy sườn xám bó sát, thân thiện đưa thực đơn tới.
“Tùy ý…” Lời Lục Diệu vừa nói ra chợt dừng lại, anh sửa lời:
“Những món phù hợp cho người bị viêm dạ dày ruột cấp tính.”
“Vâng, nhà hàng chúng tôi xin đề cử cho ngài món mì rau chân vịt chay, bánh bao nhỏ bí đỏ, trứng hấp, cháo khoai mài, cháo kê, cá tuyết hấp... Trái cây sau bữa ăn là táo và chuối hấp.”
“Không cần hải sản.”
“Vâng.” Nữ phục vụ mỉm cười gật đầu, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Tô Lị đang nằm bò trên bàn.
Người cá thật sự rất hiếm thấy, thân là phục vụ, cô ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cá sống.
“Ngài và người cá của ngài còn kiêng kị món gì nữa không ạ?”
Sau khi uống thuốc dị ứng, những vết ban đỏ trên cổ đã gần như biến mất. Lục Diệu cài lại cúc áo sơ mi, suy nghĩ một giây rồi dặn:
“Không ăn thịt sống.”
Vừa nói, anh lại nhớ đến chứng viêm dạ dày ruột của người cá, theo bản năng nhíu mày. Anh mở thiết bị thông minh, trích xuất bản điện tử Cẩm nang Nuôi dưỡng Lily mà Emily vừa gửi.
Cuốn cẩm nang dài hơn mười trang, còn dày hơn cả sách hướng dẫn sử dụng.
Lục Diệu lật đến mục Thức Ăn, đọc lướt một lượt rồi nói tiếp:
“Không lấy sầu riêng và đậu que. Mang thêm một phần tráng miệng sau bữa ăn.”
“Vâng, xin ngài chờ một lát.” Nữ phục vụ gật đầu, rồi rời phòng để chuẩn bị.
Tô Lị, người vừa nôn suốt đêm và đã đói đến mức bụng xẹp lép, vươn tay cầm đôi đũa đặt trước mặt, ngoan ngoãn chờ đồ ăn được mang lên.
Lục Diệu tắt “Cẩm nang nuôi dưỡng Lily” trên thiết bị thông minh. Khi ngẩng đầu, anh lập tức thấy nàng tiên cá nhỏ đang cầm đũa chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Ánh mắt anh hạ xuống, dừng ở đôi tay của cô.
Mười ngón tay thon dài, trắng nõn, xinh đẹp, gần như không khác tay con người, ngoại trừ những móng tay dài và sắc, cùng lớp màng mỏng trong suốt giữa các kẽ ngón khi xòe ra.
Thậm chĩ, nó còn biết dùng đũa.
Lục Diệu thì không. Anh chưa từng có hứng thú với ẩm thực, thường anh chỉ ăn đồ hộp hoặc các món phương Tây đơn giản để duy trì thể lực. Khẩu phần của anh chủ yếu là thịt, vì vậy… anh thậm chí không biết dùng đũa.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Nhìn bát mì rau chân vịt chay trước mặt, Lục Diệu gọi nữ phục vụ quay lại. “Mang cho tôi một phần bít tết.”
“Xin lỗi, thưa ngài, đây là nhà hàng Trung Quốc, chúng tôi chỉ phục vụ ẩm thực Trung Quốc.”
Lục Diệu im lặng.
Ăn mì bằng muỗng đúng là một thử thách.
Sợi mì dài, mảnh, phía trên lại phủ một lớp rau chân vịt không cắt nhỏ. Mỗi lần anh cố vớt phần rau lên, cả sợi mì lại theo đó trượt lên muỗng, rồi ngay lập tức rơi trở lại bát vì bề mặt muỗng quá trơn, làm nước súp bắn tung tóe.
Đúng lúc anh đang lúng túng, một đôi đũa sạch bất ngờ đưa vào bát anh.
Gắp một đũa mì. Rồi thả xuống. Lại gắp một đũa mì. Rồi lại thả xuống.
Cả động tác đều chậm rãi, như thể người cầm đũa đang cố ý khoe rằng dù tay có màng bơi cũng vẫn linh hoạt hơn anh.
Ây, tôi gắp lên, tôi thả xuống. Tôi lại gắp lên… rồi lại thả xuống.
Lục Diệu: “…”
“Nếu tay không cần nữa tôi có thể thay cô chặt đi.”
Tô Lị nhanh chóng rụt tay lại.
Mì rau chân vịt đã bị khuấy nát, Lục Diệu đành gạt phần rau sang một bên rồi dùng muỗng ăn hết. Những món tiếp theo như trứng hấp và các món mềm khác thì không cần dùng đến đũa.
Kết thúc bữa ăn một cách miễn cưỡng, thời gian đã là mười giờ sáng.
Thức trắng hai đêm, nhưng trạng thái cơ thể anh vẫn ổn định, dù sao đây cũng là thể chất được rèn luyện trên chiến trường.
Lục Diệu đứng dậy, đưa người cá đã ăn no uống đủ trở về nhà.
Bể nước trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ. Freya đã thay Lục Diệu đặt dịch vụ giao cơm Trung Quốc ba bữa mỗi ngày tận nhà và tất nhiên là quẹt thẻ của Lục Diệu.
“Lily bảo bối đang làm gì vậy?” Mặt Freya dán sát vào thiết bị thông minh, cố gắng nhìn rõ Tô Lị phía sau Lục Diệu.
Tô Lị bơi một vòng trong bể nước sạch sẽ, chiếc đuôi cá màu tím xinh đẹp hiện ra bảy sắc cầu vồng dưới ánh mặt trời, rực rỡ và quyến rũ.
Đang giở vờ xinh đẹp.
“Tôi về khu quân đội đây.” Lục Diệu nói xong liền tắt thiết bị thông minh. Anh nhìn nàng tiên cá nhỏ đang nằm bò ở mép bể nước giả vờ dễ thương lần cuối trước khi đi: “Số Ba, nếu người cá có hành động bất thường thì liên hệ tôi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Bóng dáng Lục Diệu vừa biến mất ở cửa, Tô Lị lập tức bò ra khỏi bể nước đi tìm thiết bị thông minh của mình.
Chứng nghiệm mạng lại tái phát rồi, mau cho cô giải cơn nghiện đi.
Lục Diệu vừa lên xe, liền nhận được tin nhắn từ Số Ba.
“Chủ nhân, người cá đã lên ghế sofa.”
Lục Diệu tắt thông báo đi. Anh bật chế độ tự lái.
“Chủ nhân, người cá đã mở tủ lạnh.”
“Chủ nhân, người cá đang mài móng trên ghế sofa.”
“Chủ nhân, người cá đang chải chuốt tóc của mình.”
“Chủ nhân, người cá…”
Lục Diệu mặt không biểu cảm ngắt kết nối với Số Ba.
Tô Lị cuộn tròn nằm trên ghế sofa, vừa xem livestream, vừa xem tài khoản mạng xã hội của mình, tiện thể đập chết Số Ba ở mép ghế.
Vì Luật Bảo vệ Người cá, nên thiết bị ngốc nghếch Số Ba và robot giúp việc đều không thể thực hiện bất kỳ hành vi gây hại nào đối với Tô Lị, còn Tô Lị thì có thể dùng đuôi cá tùy ý quất chúng.
Có lẽ vì dùng đuôi cá hơi nhiều, mà cô bị rụng một ít vảy cá.
Vảy cá màu tím trong suốt xinh đẹp, rơi rải rác khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Nhưng về điều này, Tô Lị cũng không quá bận tâm.
Dù sao mèo con cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi vì lông của mình rụng khắp nơi, người cảm thấy phiền phức nên là vị Thượng tướng đại nhân kia.
Lục Diệu đến khu quân đội xử lý xong công việc hôm nay, anh nghĩ đến những trò quậy phá vào ban đêm của người cá tối hôm trước.
“Nhà anh có nuôi thú cưng không?”
Phó quan đang chuẩn bị cầm tài liệu rời đi: ???
Vị Thượng tướng đại nhân nghiêm nghị ít khi mỉm cười, trừ khi anh muốn châm biếm anh ta.
Thượng tướng đại nhân có nếp sống cực kỳ quy củ nên chưa bao giờ thảo luận với anh ta về những chuyện ngoài công việc, trừ khi chuyện riêng của anh ta ảnh hưởng đến công việc.
Phó quan lập tức căng thẳng, anh ta nuốt nước bọt, cố gắng nhớ lại mình có sơ suất gì gần đây không.
Phó quan cẩn thận hỏi: “Ngài đang nói về việc gì ạ?”
“Thôi, anh ra ngoài đi.” Lục Diệu nhíu mày, anh không quen chia sẻ chuyện riêng của mình với người khác.
Phó quan gật đầu, nhanh chóng rời khỏi văn phòng lạnh lẽo. Anh ta cảm thấy đây hẳn không phải là vấn đề của mình, nếu không anh ta không thể lành lặn bước ra khỏi văn phòng.
Nhưng trước khi đóng cửa, phó quan vẫn cẩn thận thò đầu vào: “Bây giờ là xã hội mạng, Thượng tướng có thể hỏi cư dân mạng.” Nói xong, anh ta vội vã chuồn mất.
Lục Diệu không quen dùng các phần mềm mạng xã hội. Anh bảo thiết bị thông minh tải xuống một ứng dụng và tạo cho anh một tài khoản, sau đó nghiêm túc đọc quy tắc sử dụng. Khi cảm thấy đã nắm được cơ bản, anh đăng bài đầu tiên.