Lily là một người cá trị liệu tinh thần đặc biệt.
Người phụ trách cơ quan đã mô tả với Lục Diệu như thế này, anh ta nói Lily rất hiểu chuyện, mọi người trong cơ quan đều rất thích cô ấy. Lily có thể nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của con người và an ủi họ.
Bắt tay, ca hát, ôm ấp.
Lily không bao giờ keo kiệt tình yêu của mình.
Thực ra đối với Tô Lị mà nói, tất cả những gì cô làm không liên quan đến việc cô là người cá trị liệu mà cô chỉ là… Coi những con người cô tiếp xúc hàng ngày là bạn bè.
Hiện tại, người cá đặc biệt này đang nằm bò trên ghế sofa của anh để xem đàn ông nhảy múa.
Cơ bụng của người đàn ông đó gần như muốn chạm vào mặt cô.
Đương nhiên, Lục Diệu không cho rằng một người cá có đủ trí thông minh để điều khiển thiết bị thông minh, đây hẳn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên do chạm nhầm.
Mặt đất khắp nơi đều ướt sũng, còn có túi đồ ăn vặt và thức ăn thừa bị vứt bừa bãi, chiếc ghế sofa da màu đen bị cào nát, trở thành phiên bản tua rua thủ công.
Người cá còn đang ôm một miếng socola lớn trong lòng.
“Số ba, cấm xuất hiện thức ăn ở ngoài khu vực nhà bếp. Cấm xuất hiện người cá ở ngoài khu vực bể nước.”
Thiết bị thông minh ngốc nghếch phát ra tiếng vo ve, rõ ràng số ba mà người đàn ông gọi chính là nó.
Người cá không có trí thông minh chạm nhầm vào thiết bị thông minh mở phần mềm livestream, lại còn khiến nhà cửa bừa bộn.
Cái đầu vốn đã đau của Lục Diệu càng đau hơn.
Hơn nữa, Freya dường như đã quên mất, người cá này mới là người được gửi đến để trị liệu tinh thần cho anh, cô ấy lại cứ thúc giục anh về nhà để chăm sóc cho cảm xúc cho người cá này.
“Về đi.” Người đàn ông đứng trước mặt cô chỉ vào bể nước.
Không thể hiểu được, sao anh lại nói tiếng người với một con cá chứ.
Tô Lị cúi đầu, tiếp tục gặm socola.
Robot giúp việc bắt đầu hành động, nhanh nhẹn dọn dẹp nhà cửa. Đồ ăn vặt của Tô Lị đều bị cho vào nhà bếp, bao gồm cả miếng socola trên tay cô.
Tô Lị giận dữ trừng mắt nhìn robot.
Làm gì đấy! Đây là nhà ngươi hả!
“Cấm xuất hiện người cá ở ngoài khu vực bể nước.”
Số Ba xoay tròn xung quanh Tô Lị. Tô Lị nâng đuôi, trực tiếp đập nó xuống.
Đây là người cá ôn hòa nhất trong cơ quan, chưa từng biểu lộ bất kỳ hành vi hung hãn nào. Lời của người phụ trách cơ quan lúc này trông chẳng khác gì lời nói dối để quảng cáo.
Rõ ràng, người đàn ông không thích cô và cô cũng không thích anh.
Mặc dù cô không thể đơn phương chọn chủ nhân, nhưng cô có thể dùng chút kỹ thuật để chủ nhân từ chối cô.
Chỉ cần kiên trì một tháng, cô có thể đổi sang chủ nhân tiếp theo.
Chỉ cần kiên trì một tháng, anh có thể gửi nó trở lại cơ quan.
Một người một cá âm thầm đối đầu.
Cuối cùng vẫn là Tô Lị cảm thấy mình quá khô, chầm chậm bò về lại bể nước.
Vị Thượng tướng cao quý đứng trước ghế sofa, nhìn chằm chằm vào người cá trong bể nước, mặt không biểu cảm tắt hình chiếu 3D có người đàn ông cơ bụng tám múi gần như dán vào mình.
Robot giúp việc cuối cùng cũng có thể dọn dẹp chiếc ghế sofa bị Tô Lị làm bẩn.
Chiếc ghế sofa ướt sũng được sấy khô, Lục Diệu đi về phía thư phòng, khi đứng ở cửa nhìn thấy Tô Lị đang nằm bò ở mép bể phun nước ra ngoài, anh ngước mắt nhìn Số Ba.
“Lắp thêm cái nắp cho bể nước.”
Số Ba nhanh chóng tìm kiếm, sau đó dùng giọng máy móc nói: “Xin lỗi chủ nhân, làm vậy thuộc hành vi ngược đãi người cá.”
Để đảm bảo robot không chủ động làm hại con người và động vật, và để ngăn chặn một số người lợi dụng robot để thực hiện hành vi phạm pháp, những robot này đều được cấy kiến thức pháp luật, trong đó bao gồm cả Luật Bảo vệ Người cá.
Tô Lị vẫy chiếc đuôi cá xinh đẹp lăn một vòng trong bể nước, sau đó “tách” một tiếng, văng ra một vệt nước đẹp mắt.
Quả là một ngày tuyệt vời.
———————
Vì ngủ cả ngày, nên buổi tối Tô Lị rất tỉnh táo.
Truyền thuyết kể rằng người cá có giọng hát vô cùng tuyệt vời. Trong đại dương lúc nửa đêm, họ sẽ phát ra tiếng hát quyến rũ như Siren, khiến tàu thuyền mất phương hướng, trở thành vật hiến tế của đại dương.
Đối với người cá trị liệu thì kỹ năng này lại biến thành ưu điểm.
Đương nhiên, không phải là vào lúc nửa đêm.
Tô Lị phát ra những giai điệu vô nghĩa, cô khi còn là người đã hát lệch tông, giờ thành cá, dựa vào thiên phú đã hoàn thành sự lột xác hoàn hảo. Cho dù chỉ ngẫu nhiên ngân nga một đoạn giai điệu, cũng khiến người ta cảm thấy tâm hồn như được gột rửa.
Đương nhiên, bây giờ thì không phải rồi.
Giọng hát của người cá có thể phát ra âm thanh tuyệt vời, nhưng cũng có thể phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.
Giống như con mèo nhà cô vậy, khi quay lưng lại với người thì giọng khàn đặc khó nghe, nhưng một khi thấy bạn, lại lập tức biến thành giọng kẹp gắp nịnh nọt, đôi khi chuyển đổi không kịp, còn bị kẹt, sau đó ngượng ngùng liếm lông của mình.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông mặc áo choàng ngủ đen ngay cả khi ngủ cũng đeo găng tay đen.
Ngón tay anh nắm chặt mép cửa, tay kia dùng sức ấn vào sống mũi cao, rõ ràng là đang kiềm chế cảm xúc của mình, khi nói giọng khàn khàn: “Im miệng.”
Tôi là Lily, tôi không đồng ý Lily im miệng.
Lục Diệu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào nàng tiên cá nhỏ màu tím không nghe lời trong bể nước, nhấc chân bước về phía cô.
Khóe mắt Tô Lị liên tục liếc nhìn anh, thấy cái bóng khổng lồ của anh bao trùm lấy mình, lập tức im lặng.
Bước chân Lục Diệu khựng lại, im lặng nhìn nó một lúc, sau đó quay lưng trở về phòng ngủ.
Khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh của người cá lại vang lên trong phòng khách.
Lục Diệu: …
Lục Diệu mặt mày âm trầm, lần nữa đứng dậy đi đến phòng khách.
Tô Lị ngậm miệng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm anh.
Đi đi lại lại ba lần, Lục Diệu cuối cùng cũng nhận ra, người cá này có chút mánh khóe.
Nó dường như có thể hiểu được một chút sắc mặt của con người.
Đương nhiên, chỉ là một chút.
“Số Ba.” Người đàn ông trầm giọng nói.
Thiết bị thông minh ngốc nghếch Số Ba bay đến.
“Làm thế nào để khiến nó im miệng.”
Số Ba lập tức tìm kiếm, sau đó trong vòng ba giây đưa ra kết luận: “Người cá an ủi khi không trong trạng thái làm việc có thể rơi vào trạng thái hưng phấn. Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của người cá, xin chủ nhân hãy thấu hiểu và bầu bạn, có thể tương tác thân mật với người cá an ủi, ví dụ như cùng chơi bóng nước hoặc các hoạt động giải trí khác, tiến hành cho ăn…”
Bóng nước là điều không thể rồi.
Lục Diệu mở tủ lạnh, tìm thấy vài hộp thịt sống, ném vào bể nước.
Tô Lị nhanh chóng né tránh. Ấy, không trúng.
Tô Lị vui vẻ bơi qua bơi lại trong bể nước, sau đó nhìn thoáng qua trời.
Trời sáng rồi, cô cũng nên ngủ.
Tô Lị trôi đến chiếc giường vỏ sò của mình, nhắm mắt lại dưới ánh bình minh.
Chào buổi sáng.
Đồng thời, thiết bị thông minh của Lục Diệu phát ra tiếng “tít tít”, bên kia robot giúp việc đã thay anh là ủi xong bộ quân phục cần mặc hôm nay.
Lục Diệu: …
“Diệu, Lily vẫn ổn chứ?” Vừa bước vào khu quân đội, Lục Diệu đã bị Freya bám lấy: “Hôm qua tôi hỏi xin video của Lily sao anh không gửi cho tôi? Anh không biết đâu, tôi nhớ Lily nhà anh đến mức nào đâu.”
Lục Diệu đứng trước cửa tiến hành nhận dạng màng mắt: “Hôm nay sẽ gửi nó đến nhà cô.”
Freya lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi không thể cướp đi thứ người khác yêu thích.” Nói xong, cô ấy cẩn thận xem xét sắc mặt Lục Diệu: “Tôi thấy hôm nay anh đặc biệt có sức sống, xem ra Lily đúng là một người cá an ủi ưu tú. Nghe nói người cá an ủi có thể ra ngoài, khi nào anh dẫn Lily đến khu quân đội chơi một chút?”
Một đêm không ngủ, đương nhiên rất có sức sống.
Lục Diệu giơ tay ấn lên bàn họp trước mặt.
“Nếu cô rảnh rỗi, có thể đi cùng tôi đến sân huấn luyện luyện tập.” Khóe mắt Lục Diệu cụp xuống, đồng tử màu vàng kim tự nhiên mang vẻ lạnh lùng, khi nhìn người khác mang theo cảm giác áp bách cực lớn.
“A, bận quá bận quá, thân là Hoàng nữ quả thực mỗi ngày đều có những chuyện kỳ quái phải bận rộn…”