Dư Thanh Trạch nhìn hai người, cười nói: "Dĩ nhiên là mua những thứ mà ở đây bọn ta không có, chủ yếu là đồ ăn, rau dưa hoặc hoa quả gì đó. Chỉ cần là những thứ mà nơi này không có, mà ăn được là được."
Đại Giang suy nghĩ một chút, hỏi: "Dư đại ca, ngươi mua về để trồng hay để ăn?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Cả hai, các ngươi đi rất lâu, sẽ có nhiều thứ không thể giữ lâu được, đặc biệt là đồ ăn, nhiều món không thể giữ qua một tháng. Như thứ này rất dễ bị hư, Đại Giang, lúc mua ngươi nhớ hỏi bọn họ có bán hạt giống hay không, nếu có thì mua. Nếu không có, trên đường mang về bị hư, nếu bên trong có hạt thì nhớ lấy hạt ra giữ lại, mang về đây để ta xem thử trồng được hay không, nếu không có hạt thì thôi."
Đại Giang nghe vậy, gật đầu đáp ứng: "Được, ta nhớ rồi."
"Ngươi thấy món nào ngon thì mua nhiều một chút, ăn không ngon lắm thì mua ít một chút, còn một số mặt hàng khác nữa." Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, sẽ có một số món mà Đại Giang không biết có dùng được hay không, hắn nói thêm: "Chỉ cần ngươi cảm thấy hữu dụng, cứ mua về. Đến lúc đó, ta sẽ xem thử xem dùng được không."
"Được, ta nhớ rồi." Đại Giang đáp.
Dư Thanh Trạch nhìn bao khoai tây đã nẩy mầm, hỏi: "Đại Giang, củ trứng này bao nhiêu tiền? Ta trả tiền cho ngươi."
Đại Giang lập tức xua tay, nói: "Dư đại ca, không cần, không cần đâu. Ta vốn mang về cho các ngươi ăn, không cần trả tiền cho ta, với lại bây giờ không còn ăn được nữa..."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Được rồi, nhưng ta vẫn phải đưa tiền cho ngươi, ngươi đợi một chút."
"Khoan, Dư đại ca!" Đại Giang nghe Dư Thanh Trạch nói như vậy, không hiểu tại sao hắn lại đưa tiền cho mình. Hắn có hơi luống cuống, nhưng Dư Thanh Trạch đã vào phòng rồi, hắn đành phải nói với Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, ngươi xem chuyện này..."
Nhạc ca nhi cười xua tay, ý nói y cũng không biết.
Dư Thanh Trạch đi vào phòng cầm một túi bạc vụn ra đưa cho Đại Giang, hắn ngẩn ra nhìn Dư Thanh Trạch.
"Ngươi nghĩ ta đưa tiền cho ngươi để làm gì? Trả tiền củ trứng sao?" Dư Thanh Trạch cười nói: "Không phải lúc nãy vừa nói sao? Ta muốn ngươi mua giúp ta vài thứ, không đưa tiền cho ngươi thì ngươi mua thế nào? Không thể để ngươi lấy tiền túi được."
Tuy không biết Đại Giang theo đoàn thuyền được bao nhiêu tiền công một chuyến, nhưng mình muốn người ta mua đồ giúp, thì không nên để người ta tự bỏ tiền ra, mà phải đưa tiền cho người ta.
Đại Giang nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cầm tiền, thấy bên trong có gần hai mươi bạc vụn, hắn kinh ngạc hỏi: "Nhiều như vậy? Ta không biết có thể mang về hay không, ngươi không sợ ta ôm tiền chạy mất sao?"
"Ngươi có thể nói được câu này, ta không cần lo lắng." Dư Thanh Trạch cười ha ha, lại nói: "Nhiều thì để đó, thiếu thì bổ sung, ta không biết có đủ hay không, vì ta không rõ những nơi mà ngươi đến có bao nhiêu thứ mới mẻ."
Đại Giang sờ ót đáp: "Những nơi mà ta đi qua, vật phẩm ở phương nam nhiều hơn phương bắc một chút. Lúc trước, ta đi qua phương nam năm lần, cũng có mang về một số thứ có thể ăn được, nhưng nửa đường thì bị hư."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Ồ? Là món gì?"
Đại Giang đáp: "Nó to bằng một cái nồi, cái nhỏ thì to bằng một cái tô. Hoa màu trắng, gộp lại thành một chùm, dân bản xứ gọi là hoa thực."
Là súp lơ!
Dư Thanh Trạch nói: "Lần sau gặp lại cứ trực tiếp mua hạt giống về, khí hậu ở phương nam ôn hoà, có nhiều món mà ở nơi này không có. Đến lúc đó, ngươi thấy cái gì, cứ mua về hết đi."
Đại Giang gật đầu: "Quả thật bên kia có rất nhiều thứ mà chúng ta không có, ta đi qua hai huyện thành, phát hiện thêm ba bốn loại. Chỉ tiếc, ta không có biện pháp bảo quản lâu dài, nên không thể mang về nguyên vẹn."
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát.
Dư Thanh Trạch nhìn Đại Giang, tuy hán tử trẻ tuổi hàm hậu này thích phu lang của hắn, nhưng vẫn là người tốt. Chuyện thích Nhạc ca nhi, bản thân đối phương cũng không làm gì sai, thành thật mà nói, mình mới là người chen ngang. Tuy nhiên, Nhạc ca nhi không thích đối phương.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Đại Giang, khi nào đoàn thuyền của ngươi khởi hành?"
Đại Giang đáp: "Hiện tại thì chưa biết, ngày mai mới biết được, ngày mai lão bản sẽ nói."
Dư Thanh Trạch nói: "Nếu các ngươi mang vật nặng lên thuyền, lão bản có nhắc nhở các ngươi hay bắt các ngươi trả tiền không?"
"Thường thì không, mọi người cũng không mang nhiều vật nặng." Đại Giang lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi sợ lão bản sẽ đòi tiền?"
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Nếu hắn muốn thu tiền, cứ đưa tiền cho hắn. Còn nữa, nếu ngươi còn dư tiền, có thể tìm một số trái cây hoặc rau dưa có thể bảo tồn lâu dài, cũng mua về. Nếu không được thì hãy bán, có thể kiếm thêm chút tiền."
Đại Giang lắc đầu, nói: "Mỗi lần bọn ta cập bến, chỉ ở lại khoảng bốn năm ngày rồi tiếp tục khởi hành. Trong lúc ở vùng đó, bọn ta phải vận chuyển hàng, nhiều nhất chỉ rảnh vào ban đêm, không có thời gian bán."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Vậy lần sau ngươi mang về, ta thấy bán được thì sẽ nói với ngươi, lần tới ngươi cứ trực tiếp mua về bán cho ta, ta sẽ bán lại. Cơ mà, sẽ có một số thứ sang năm mới bán được, vì rau dưa và trái cây không thể bảo quản lâu được. Đương nhiên, nếu ngươi đủ can đảm, có thể trực tiếp mua thứ mà ngươi thích về."
Đại Giang sáng mắt lên, nói: "Như vậy được không? Có phiền ngươi không? Quả thật ta muốn mua vài thứ, nhưng có lẽ sẽ không mới."
"Với trái cây, ngươi cứ mua trái sống, không cần mua quá chín, có thể bảo quản được lâu hơn." Giống như chuối ở kiếp trước của hắn, người ta toàn hái chuối sống, trong thời gian vận chuyển hàng, là chuối đã chín để bán được rồi. Chỉ là, kiếp trước chỉ cần bảy ngày là có thể giao tới, nhanh hơn thế giới này.
"Phương pháp này rất tốt, lần sau ta sẽ thử, xem có thứ gì có thể bảo quản lâu được không." Đại Giang cao hứng nói.
Dư Thanh Trạch gật đầu.
Trong tiệm, các nhân công đã thu dọn xong, chuẩn bị tổng kết, bọn họ kéo nhau đến hậu viện trò chuyện với Đại Giang.
Nhạc ca nhi đứng dậy, đến nhà bếp nấu cơm, nhờ Dư Thanh Trạch kêu Đại Giang ở lại ăn cơm chiều, Dư Thanh Trạch đồng ý.
Những nhân công còn phải về nhà nên không thể ở lâu, không bao lâu sau, bọn họ đều về nhà.
Buổi tối, Đại Giang, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi cùng nhau ăn cơm chiều, vừa ăn vừa trò chuyện.
Dùng cơm xong, Dư Thanh Trạch hỏi: "Tối nay ngươi có chỗ ở chưa?"
Đại Giang gật đầu, nói: "Có, trên thuyền có một huynh đệ rất chiếu cố ta. Nhà hắn ở thành tây, vừa vặn còn một phòng trống, ta đang ở nhà hắn."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy ta sẽ không giữ ngươi." Nếu để hắn ở lại, hai người bọn họ sẽ không được tự nhiên.
Hai bên hẹn trước một ngày khởi hành, Đại Giang sẽ quay lại đây, sau đó hắn rời đi.
Ngày hôm sau, Đại Giang lại đến tặng lễ vật thành thân cho Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi.
Buổi chiều, làm điểm tâm xong, Dư Thanh Trạch nhờ Sướng ca nhi và A ma của y ở lại tiệm một đêm. Sau đó, hắn dẫn Nhạc ca nhi và Gia Bảo về nhà, hôm nay là sinh thần của Thường Hạo, bọn họ phải trở về ăn sinh thần của đệ đệ mình.
Chiều hôm nay, Dư Thanh Trạch đã đến Thái phủ cảm ơn Phúc bá vì sáng nay đã mang sữa bò tới, để hắn làm bánh sinh nhật cho Thường Hạo.
Ba người khiêng bao khoai tây của Đại Giang, đến chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, về đến nhà là đã gần chạng vạng.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Vào nhà, bọn họ phát hiện trong thư phòng, Thái Vân Úy và Thường Hạo đang vẽ cái gì đó.
"Tiểu Hạo! Tiểu Úy! Bọn ta về rồi!" Gia Bảo thấy hai người, lập tức gọi.
Hai thiếu niên thấy bọn họ đã trở lại, đều cao hứng chạy ra đón.
"Ca! Các ngươi đã về rồi!"
"Dư đại ca, Thường Nhạc ca ca, nhị ca, ta đến quấy rầy một chút, tối nay có thể ngủ lại một đêm không?"
Dư Thanh Trạch cười nói: "Hoan nghênh, sao ta không thấy những người khác? Ngươi đến đây một mình sao?"
Thái Vân Úy đáp: "Mễ ca nhi và Phúc bá đưa ta tới, ta cho bọn họ về rồi, ngày mai sẽ quay lại đón ta."
"Thì ra là vậy, Thái lão gia bọn họ biết chưa?"
"Biết rồi."
"Vậy là tốt rồi, vừa lúc hôm nay ta muốn làm một món mới, các ngươi chơi đi, tối cùng nhau ăn thử."
Nghe sắp có món mới, các thiếu niên đều vô cùng cao hứng, bọn họ vội hỏi là cái gì. Dư Thanh Trạch không nói, để tới lúc đó cho bọn họ bất ngờ.
Gia Bảo vào nhà bếp hỗ trợ, học làm điểm tâm, học nấu ăn, Nhạc ca nhi chuẩn bị cơm chiều, Dư Thanh Trạch bắt đầu làm bánh kem.
Chỉ chốc lát sau, Thường gia gia hái rau đã trở lại. Thấy bọn họ đã về, ông cao hứng, cũng phụ rửa rau, bận rộn vô cùng.
Trong lúc bọn họ bận việc, ngoài cửa bị ai gõ ầm ầm, Dư Cường Sinh dẫn phu lang của hắn tới, vừa vào nhà đã lớn tiếng hỏi: "Dư Thanh Trạch có ở đây không? Ta nghe nói nó về thôn rồi, nó về đây chưa?"
Thường Hạo thấy vậy, vội vàng gọi: "Gia gia, ca phu, có người tới!"
Dư Thanh Trạch bọn họ nghe ồn ào bên ngoài, phát hiện là cha và A ma kế của Đại Giang, hắn nhíu mày, hỏi: "Thúc thúc, các ngươi có việc gì?"
Dư Cường Sinh thấy Dư Thanh Trạch ở nhà, vội hỏi: "Có phải Đại Giang nhi tử của ta tìm ngươi không? Bây giờ nó đang ở đâu?"
Nghe là việc này, Dư Thanh Trạch nhíu mày đáp: "Đúng là hắn có tìm ta, nhưng ta không biết hắn đang ở đâu."
Nếu có biết, cũng không nói cho ngươi.
Dư Cường Sinh không tin, nói: "Ngày hôm qua các ngươi còn cùng ăn cơm chiều, sao có thể không biết nó ở đâu? Ngươi lừa ta phải không?"
Dư Thanh Trạch nhìn hai người, đáp: "Thúc thúc, ta thật sự không biết hắn ở đâu cả, ngươi tìm hắn làm gì?"
Dư Cường Sinh nhíu mày, cả giận nói: "Thằng nhãi kia dám bỏ nhà đi biệt tích, hại bọn ta làm việc mệt muốn chết, chờ ta tìm được nó, coi ta có đánh gãy chân nó không!"
Dư Thanh Trạch: "..."
Phu lang của Dư Cường Sinh thấy Dư Thanh Trạch nhíu mày, lập tức kéo tay áo ông, ý bảo ông bình tĩnh lại, rồi mới nói với Dư Thanh Trạch: "Chuyện là, A Trạch, nó rời đi hơn nửa năm rồi, bọn ta rất lo lắng, không biết một mình nó sống ở bên ngoài như thế nào. Ngươi xem, nếu ngươi biết nó ở đâu, xin hãy cho bọn ta biết, bọn ta sẽ đưa nó về."
Đại Giang rời đi hơn nửa năm, hai người này mới nhận ra tầm quan trọng của hắn, không chỉ mất đi một phần thu nhập, quan trọng hơn là mất đi một sức lao động khoẻ mạnh. Lúc bọn họ thu hoạch vụ thu, làm việc rất mệt, lúc Tết làm miến khoai lang, tốn rất nhiều sức lực, bọn họ càng ngày càng đuối. Mấy việc này, nếu còn Đại Giang ở đây, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều!
Nghe mấy người này khẩu phật tâm xà, Dư Thanh Trạch thầm trợn mắt, lắc đầu nói: "Ta thật sự không biết."
Thấy Dư Thanh Trạch không chịu nói, Dư Cường Sinh phát hoả, đang định mắng tiếp, nhưng chợt nhớ lại lúc Tết nhờ vào miến khoai lang và đồ khô của Dư Thanh Trạch nên bọn họ mới có tiền. Hiện tại, bọn họ không dám mắng, nếu không, sau này hắn không cho bọn họ biện pháp kiếm tiền thì phải làm sao?
Ông nghẹn đến nổi mặt đỏ bừng, cuối cùng nói: "Được rồi, ngươi không nói thì bọn ta không ép. Ngày mai ta sẽ tự đến bến tàu tìm nó, ta nghe nói nó đi theo đoàn thuyền!"
Nghe ông nói muốn đi tìm Đại Giang, sắc mặt của Dư Thanh Trạch lập tức trầm xuống: "Thúc thúc, ta vốn không muốn quản chuyện của các ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói mấy câu. Lúc trước, vì sao Đại Giang bỏ nhà đi? Các ngươi có từng nghiêm túc nghĩ tới nguyên nhân chưa? Các ngươi có trách nhiệm làm cha không? Hiện giờ, hắn vất vả lắm mới được bắt đầu lại cuộc sống, các ngươi lại muốn đi phá hỏng sự yên bình của hắn. Phải nói, thúc thúc, ngươi căn bản không chịu nhận ra vấn đề của mình, có ai làm cha như ngươi không? Tại sao không thể để cho hắn được yên?"
Dư Cường Sinh bị một người trẻ tuổi nói như vậy, mặt mũi không còn nữa, ông nổi giận, không quan tâm đến vấn đề kiếm tiền nữa, mắng: "Ngươi quản cái rắm! Nó là nhi tử của ta thì phải nghe lệnh ta! Ta muốn nó đi hướng đông thì nó phải đi hướng đông! Ta muốn nó đi hướng tây thì nó phải đi hướng tây! Nó không phải nhi tử của ngươi! Không tới phiên ngươi quản!"
Phu lang của ông thấy vậy, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng kéo áo ông, muốn ngăn cản nhưng lại bị ông đẩy ra.
"Ngươi kéo ta làm gì?! Ta muốn giáo huấn nhi tử! Muốn tìm nhi tử! Liên quan gì tới những kẻ khác!"
Thấy loại người như vậy, Dư Thanh Trạch không muốn nói thêm gì nữa, hắn lạnh giọng nói: "Quả thật không liên quan đến ta, vậy mời các ngươi đi ra ngoài, bọn ta đang rất bận."
Phu lang Dư Cường Sinh thấy Dư Thanh Trạch sinh khí, nhanh chóng cười làm lành: "Thật ngại quá, A Trạch, tính tình của hắn xấu vậy đó. Ngươi đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với hắn."
Dư Thanh Trạch cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không rảnh, mời các ngươi ra ngoài, thứ lỗi không tiễn khách!"
Hai người hùng hùng hổ hổ rời đi.
Thái Vân Úy thấy vậy, ngây ngẩn cả người, Nhạc ca nhi kéo tay áo Dư Thanh Trạch, ý bảo hắn mau xem.
Thái Vân Úy lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là, ta chưa từng nhìn thấy... Ai thô lỗ như vậy."
"Không doạ là được rồi, ngươi đừng để ý. Tiểu Hạo, dẫn Nhị thiếu gia đi chơi đi, hơn hai khắc nữa là có cơm ăn." Dư Thanh Trạch nói.
"Vâng, ca phu." Thường Hạo đáp, nắm tay Thái Vân Úy, nói: "Đi thôi, chúng ta vẫn chưa vẽ xong đâu."
Thái Vân Úy đáp: "Được rồi."
Bữa tối rất phong phú, mọi người ăn rất mỹ mãn.
Sau khi ăn xong, học bài một canh giờ, Dư Thanh Trạch bưng bánh sinh nhật ra, đặt lên bàn, trên đó còn có chữ được trang trí bằng táo -- Tiểu Hạo, sinh nhật mười một tuổi vui vẻ!
Bởi vì điều kiện không đủ, bánh sinh nhật được làm rất đơn sơ, nhưng trong mắt Thường Hạo, như vậy là đẹp lắm rồi.
Dư Thanh Trạch không yêu cầu nhóc ước nguyện và thổi nến bánh kem, ở đây không có truyền thống như vậy, ăn mì trường thọ là được rồi. . Ngôn Tình Hay
Mọi người chia nhau ăn điểm tâm.
Bánh thì mềm mại, kem thì vừa thơm vừa béo, phía trên còn có trái cây khiến cho hương vị thêm tươi mát, bánh kem chính thức chinh phục dạ dày của các tiểu thiếu niên. Nhạc ca nhi cũng rất thích, một cái bánh kem nhỏ, cứ thế bị bọn họ ăn sạch.
Ăn bánh kem xong, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc tặng lễ vật cho Thường Hạo.
Thường Hạo mở hộp ra, nhóc mừng rỡ, bên trong là cây cung mà nhóc đã để ý từ lâu rồi. Trước kia, nhóc từng nhìn thấy một lần ở Thái phủ, vẫn luôn nhớ mãi không quên, không ngờ ca và ca phu lại mua một cây tương tự cho hắn!
"Cảm ơn ca phu! Cảm ơn ca!" Thường Hạo cao hứng nói, nhóc cầm lấy một mũi tên, muốn chơi thử.
"Muộn rồi đấy, cẩn thận một chút, đừng để bắn người ta, ngày mai rồi chơi." Dư Thanh Trạch nói.
"Được được." Thường Hạo buông mũi tên xuống, dùng tay không kéo dây cung cho đã ghiền.
Cuộc sống bận rộn trôi qua từng ngày, bọn họ đã chôn khoai tây nẩy mầm vào trong đất.
Đầu tháng năm, thành Đồng Sơn có hai sự kiện lớn. Đồng thời, bọn họ chuẩn bị nghênh đón một Huyện lệnh mới.