Thái đại nhân còn bận chính sự, nên chỉ ở thành Đồng Sơn vài ngày, thuận tiện tra xét một số chính sự ở thành Đồng Sơn, rồi mới về Vân Châu.
Hộ tịch của Gia Bảo được khôi phục tốn không ít chi phí, có điều, mọi người vẫn thích gọi hắn là Gia Bảo hơn, như vậy mới thân thiết. Gia Bảo cũng đã quen với cái tên này, nên mọi người đặt nhũ danh cho hắn là Gia Bảo.
Nhận Thái đại nhân làm nghĩa phụ, Gia Bảo có thêm một gia đình, thêm một gia gia và lão sao, nghĩa phụ, nghĩa sao, một ca ca và một đệ đệ. Thái Vân Úy nhỏ hơn hắn một tháng tuổi.
Một thời gian sau, nhận được sự quan tâm của mọi người, Gia Bảo đã dần dần khôi phục lại nụ cười của mình. Hắn không một mình, hắn vẫn còn rất nhiều người quan tâm hắn, thương hắn, hắn cảm nhận được, không thể không phấn chấn lên.
Cuộc sống trước kia cũng không có gì thay đổi, trừ việc Thái lão phu phu và Thái Vân Úy thường xuyên tới tiệm ăn vặt.
"Nhị ca! Ta giúp ngươi tính tiền!" Thái Vân Úy vừa ăn xong bữa sáng, lập tức chạy đến quầy, hứng thú bừng bừng muốn hỗ trợ Gia Bảo: "Ta đã học tính toán rồi."
Thái Vân Úy định đi lấy bàn tính, Gia Bảo vội ngăn lại: "Tiểu Úy, ngươi đi nói chuyện với lão sao đi, bên này ta làm là được rồi."
"Không sao cả, bọn họ còn ăn lâu lắm. Ngươi tính một cái, ta tính một cái, không phải sẽ nhanh hơn sao?" Thái Vân Úy cười hì hì, quay sang nói với một vị khách: "Khách quan, để ta tính tiền cho ngươi."
Đây là khách quen của tiệm, thường xuyên đến tiệm ăn vặt, cũng rất thường gặp Thái Vân Úy, người nọ cười đáp: "Sao có thể làm phiền Thái nhị thiếu gia, ta chờ một lát cũng được."
Từ khi sức khoẻ của Thái Vân Úy tốt lên, thân thể không còn ốm yếu, cũng không lười biếng nữa, tính tình cũng hoạt bát lên không ít, hắn cười nói: "Không có phiền gì cả, ta giúp nhị ca của ta, ngươi cũng được ăn bữa sáng sớm một chút, không phải tốt hơn sao?"
Vị khách kia nghe vậy, suy nghĩ một chút, thấy mình không có mạo phạm Thái Vân Úy, đành đáp: "Vậy được, làm phiền Thái nhị thiếu gia."
Thái Vân Úy lấy mộc bài, nói với người nọ: "Khách quan, ngươi gọi sai rồi, hiện tại ta đứng hàng thứ ba, đây là nhị ca của ta."
Nói xong, hắn đặt tay lên vai Gia Bảo, chứng tỏ bọn họ là huynh đệ tốt.
Vị khách kia giật mình: "Thật sao? Hai người là?" Hắn chưa kịp phản ứng lại.
Thái Vân Úy vô cùng vui vẻ đáp: "Cha ta nhận hắn làm nghĩa tử, nên hắn chính là nhị ca của ta."
"À... Thì ra là thế! Tại hạ thật không có mắt." Người nọ nhìn Gia Bảo, hoàn toàn nghĩ không ra tại sao Thái đại nhân lại nhận thiếu niên này làm nghĩa tử, không phải người này chỉ là một nhân công trong tiệm ăn vặt thôi sao?
"Phải, khách quan, tổng cộng là hai mươi tám văn." Thái Vân Úy tính toán cũng không tồi, vừa nói chuyện, vừa tính cho khách.
Gia Bảo vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hắn tính, thấy hắn tính không sai, mới yên tâm.
"Đấy, ngươi thấy như vậy có phải nhanh hơn không?" Thái Vân Úy cười nói với Gia Bảo.
Gia Bảo gật đầu, hai thiếu niên cùng hỗ trợ nhau tính tiền.
Thái lão phu lang nhìn tiểu tôn tử của mình càng ngày càng hoạt bát, ông nói với Thái lão gia: "Ngươi xem, bây giờ Úy Nhi biết giúp người khác rồi."
Thái lão gia gật đầu, nói: "Ta nghĩ có thể mời một phu tử cho nó rồi."
Thái lão phu lang liếc bạn già một cái: "Vất vả lắm sức khoẻ của nó mới tốt lên, ngươi đừng quá đáng!"
Thái lão gia bất mãn: "Ta có làm gì quá đáng đâu, không phải ta đang suy nghĩ cho Úy Nhi sao? Lúc trước sức khoẻ của nó không tốt, nên chỉ mời một phu tử về dạy cơ bản cho nó, trễ hơn những đứa trẻ khác nhiều năm rồi. Đến lúc đó, làm sao nó theo kịp con cháu của các gia tộc khác? Ngươi quên rồi sao, hồi Hi Nhi bằng tuổi nó, đã là tú tài."
Thái lão phu lang ngập ngừng một chút, lại nói: "Ta mặc kệ, dù sao sức khoẻ của Úy Nhi vẫn chưa hoàn toàn ổn, không thể làm nó mệt. Ít nhất, phải có sự đồng ý của nó!"
Thái lão gia trừng mắt: "Ngươi không sợ sau này Úy Nhi không có tiền đồ, phu phu Thái Văn Đông sẽ trách ngươi sao? Trước kia ngươi đâu có dung túng Văn Đông như vậy."
Thái lão phu lang bĩu môi: "Ta thấy không làm quan cũng tốt, ngươi nhìn Phó Lỗi xem, nếu nó không làm quan, chắc chắn vẫn còn sống hạnh phúc với người nhà."
"..." Thái lão gia nói không lại phu lang của mình, nhụt chí nói: "Aiz! Được rồi, đến lúc đó rồi hỏi Úy Nhi."
Hai ngày sau, buổi sáng, Thái lão phu lang bọn họ lại đến đây, nhưng không thấy Thái Vân Úy, Gia Bảo tò mò hỏi. Thái lão phu lang không trả lời, Thái lão gia cười nói Thái Vân Úy bận học nên không thể tới.
Gia Bảo à một tiếng, cười cười không hỏi lại.
Bên này, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đã thương lượng với Thường gia gia hai ngày, quyết định sẽ tìm hai đồ đệ làm điểm tâm trước. Còn làm món mặn, hiện tại không có ai thích hợp, đành phải chờ lần sau vậy.
Qua mấy tháng quan sát, những người được chọn đều có nhân phẩm tốt, cũng chăm chỉ, xứng đáng bồi dưỡng.
Hôm nay, sau khi dọn quán, trong lúc tổng kết, Dư Thanh Trạch nói lại với các nhân công khác việc này.
https://aubreyfluer.wordpress.com
"Các vị, nửa năm qua, mọi người vất vả rồi. Nhờ vào sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, tiệm ăn vặt của chúng ta mới càng ngày càng tốt lên. Hiện tại, khách nhân càng ngày càng đông, sai sót của chúng ta càng ngày càng ít. Vì vậy, ta muốn tìm hai đồ đệ làm việc trong nhà bếp, dạy làm điểm tâm. Sau này, bọn họ sẽ phụ trách làm việc với Nhạc ca nhi và A ma của Sướng ca nhi."
Những nhân công khác nghe vậy, đều vô cùng hưng phấn, đây là một chuyện cực tốt! Hiện tại ai cũng biết điểm tâm của Dư Ký ngon nhất thành Đồng Sơn, nếu ai may mắn được học, người đó sẽ nắm trong tay trù nghệ tuyệt hảo.
"Dư lão bản, ngươi muốn tìm người như thế nào? Có điều kiện gì không?" Khánh ca nhi hỏi.
"Đúng vậy, bọn ta đều muốn học, nhưng chỉ có hai người, ngươi nói xem ngươi muốn người như thế nào?"
Dư Thanh Trạch nói: "Ta sẽ nói rõ với các ngươi, công việc trong bếp rất vất vả, ngày nào cũng phải thức dậy lúc gà gáy vào đêm khuya, công việc cũng rất phức tạp. Những món điểm tâm mà chúng ta hiện có, với những món trước kia không bán, có hơn ba mươi loại, mỗi loại có cách làm bất đồng, người học việc bắt buộc phải biết làm toàn bộ, khi nắm chắc trong tay cách làm, mới có thể thực hiện theo yêu cầu của ta. Ta sẽ thăng chức cho người đó làm sư phó điểm tâm, tiền công cũng sẽ tăng lên."
Mọi người nghe xong, trong lòng bắt đầu tính toán, cân nhắc xem mình có thể chịu cực nổi hay không, phải thức dậy vào đêm khuya...
Dư Thanh Trạch nói thêm: "Yêu cầu của ta có ba điều. Thứ nhất, thể lực phải tốt, sức lực phải lớn, đa số điểm tâm cần nhào bột, hiện tại công việc đó đang được Nhạc ca nhi đảm nhận, sức lực của y vốn rất tốt nên không cảm thấy nặng nhọc gì. Có điều, có một việc rất quan trọng, sau này không phải lúc nào Nhạc ca nhi cũng ở nhà bếp hỗ trợ, nên trước khi các ngươi báo danh, phải suy nghĩ kỹ, các ngươi có đủ thể lực để nhào bột cả ngày hay không."
Nghe vậy, biểu tình của mọi người trầm xuống, các ca nhi đều vô cùng thất vọng, rõ ràng đây là công việc cho hán tử.
Dư Thanh Trạch nhìn kỹ biểu tình của từng người, nói tiếp: "Thứ hai, có thể chịu khổ, cần mẫn. Cái này ta không nói, chắc mọi người cũng biết. Thứ ba, có thể trọ lại, đây cũng là một phúc lợi, vì chạy qua chạy lại rất vất vả. Trong tiệm có hai căn phòng nhỏ, đến lúc đó có thể ở bốn người, sau này hai sư phó điểm tâm đều phải ở lại tiệm. Chỉ nhiêu đây thôi, mọi người cứ về suy nghĩ kỹ, nếu đồng ý thì ngày mai tìm ta báo danh, ba ngày sau là hết hạn báo danh. Đến lúc đó, ta sẽ chọn ra hai người rồi bắt đầu dạy, được rồi, mọi người có gì muốn hỏi không?"
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, qua một hồi, Thiết Trụ hỏi: "Dư lão bản, ta có sức lực, muốn học, cũng có thể chịu khổ. Chỉ là, trước kia chưa từng làm điểm tâm, ta sợ mình không khéo tay, không làm ra điểm tâm đẹp như ca nhi. Như vậy, có thể học không?"
Nghe vậy, mọi người đều cười rộ lên. Quả thật điểm tâm cần phải làm thật đẹp, nặn ra thành những bông hoa, khiến cho các vị khách thấy thích. Vấn đề khéo tay, quả thật cũng rất quan trọng.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề, trước kia lúc ta mới học điểm tâm, bao sủi cảo rất khó coi. Sau này học được một số kỹ xảo, luyện nhiều một chút là được, vấn đề này không đáng ngại."
Thiết Trụ nghe vậy, cào cào ót, nói: "Vậy thì không thành vấn đề, ta muốn báo danh."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Được rồi, ta đã biết, những người khác có vấn đề gì không?"
"Vậy, nếu không ai còn vấn đề gì, hôm nay đến đây thôi, mọi người thu dọn một chút rồi về đi."
Buổi tối, phu phu Dư Thanh Trạch ân ái với nhau xong, nằm trên giường nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, bọn họ giao lưu vài hành động thân mật với nhau một chút, kích thích cảm xúc của cả hai. Thi thoảng cũng có nói chuyện khác, như chuyện trong tiệm, trong nhà.
Dư Thanh Trạch xoa bóp cho phu lang, hỏi: "Bảo bối, vừa rồi hài lòng không? Tư thế này cảm giác như thế nào?"
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay đáp: Hài lòng, nhưng hơi mệt một chút.
Dư Thanh Trạch hôn lên tai y một cái, nói tiếp: "Vậy ngày mai đổi cái mới, ngươi chọn một cái trong quyển sách nhỏ kia đi."
Hắn đã mang quyển sách được cho vào đêm tân hôn đến tiệm, cũng rất thích khai thác các tư thế trong sách, làm không biết mệt.
Từ khi Nhạc ca nhi cảm nhận được lạc thú, lá gan lớn hơn rất nhiều, rất là phối hợp. Y gật đầu, khoa tay nói: Qua mấy ngày nữa, chúng ta phải về nhà một chuyến.
"Sao vậy? Có việc gì sao?" Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay đáp: Ngày hai mươi chín tháng tư là sinh thần của Tiểu Hạo.
Dư Thanh Trạch ngẩng đầu, hỏi: "Sinh thần của Tiểu Hạo? Vậy là còn năm ngày nữa, chúng ta phải nghĩ kỹ nên tặng cho Tiểu Hạo cái gì. Năm ngoái các ngươi tổ chức như thế nào? Ngươi đã tặng gì cho nó?"
Nhạc ca nhi khoa tay: Chỉ mua ít thịt về nấu ăn, trước kia điều kiện không tốt, nên không thể tặng lễ vật.
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: "Vậy năm nay chúng ta phải tổ chức thật hoành tráng mới được."
Sáng sớm hôm sau, đang trong giờ làm việc, hai hán tử Tiểu Lâm và Nhị Ngưu đến báo danh với Dư Thanh Trạch.
Bọn họ đã thương lượng với người nhà rồi, cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội lần này, phải tranh thủ, nên đã ra quyết định.
Dư Thanh Trạch cũng muốn giao việc này cho hán tử hơn, đối với ca nhi thì có hơi quá sức.
Bởi vì có ba người, Dư Thanh Trạch quyết định phỏng vấn đơn giản, để cho bọn họ tự giới thiệu, nói ra ưu và khuyết điểm của mình.
Phỏng vấn cả ba xong, hắn quyết định nhận Thiết Trụ và Nhị Ngưu làm đồ đệ, tính cách của hai người này đủ kiên định, ổn trọng. Tiểu Lâm vẫn còn hơi non nớt, nên vẫn tiếp tục làm công việc cũ, Dư Thanh Trạch định bồi dưỡng hắn làm chưởng quản khu nhà ăn, sau này mở tửu lâu cũng có thể dùng.
Quyết định xong chuyện nhận đồ đệ, Dư Thanh Trạch lại tuyển thêm hai nhân công, giao bọn họ cho Sướng ca nhi hướng dẫn. Sau đó, hắn bắt tay vào dạy cho hai đồ đệ làm điểm tâm.
Trước sinh thần của Thường Hạo một ngày, một người quen cũ đã bất ngờ trở lại.