Ngày kế, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, chim chóc đã bắt đầu thức dậy, đậu trên cành hót líu lo.
Nhạc ca nhi đột ngột ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, y vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng, chưa tỉnh táo.
"Nhạc ca nhi, làm sao vậy?" Người trong ngực bỗng nhiên không còn, Dư Thanh Trạch cũng tỉnh dậy, ngồi dậy hỏi. . Đam Mỹ Sắc
Nhạc ca nhi quay đầu nhìn Dư Thanh Trạch, xoa mắt, thở phào nhẹ nhõm, y khoa tay nói: Ta tưởng đang ở trong tiệm, tưởng trễ rồi.
Bình thường y ở trong tiệm, trời còn chưa sáng là đã dậy, đã thành thói quen, lúc nãy y tưởng mình đang ở trong tiệm, thấy trời đã sáng, y sợ rời giường trễ sẽ không kịp mở cửa. Lúc nhìn đến Dư Thanh Trạch ở bên cạnh, y mới nhận ra ngày hôm qua là ngày thành thân của mình và Dư đại ca, hai người đã kết thành phu phu, ngày hôm qua cũng là... Được rồi, là lễ chu công.
Nghĩ đến tối hôm qua, khuôn mặt của Nhạc ca nhi lập tức nóng lên, nhưng kỳ lạ thay, y cảm thấy quan hệ của mình và Dư đại ca đã thân mật hơn trước.
Cảm giác như hợp lại làm một.
Dư Thanh Trạch ấn Nhạc ca nhi nằm xuống, ôm chặt y, nói: "Còn sớm, ngủ thêm một chút."
Đồng hồ sinh học của Nhạc ca nhi vốn đã quen rồi, bây giờ tỉnh, thì không thể ngủ được nữa. Y nằm trong ngực Dư Thanh Trạch, không dám động đậy, sợ làm phiền hắn nghỉ ngơi, y dựa vào một chút ánh sáng mỏng manh, nhìn những sợi râu vừa mọc trên cằm hắn, một sợi, hai sợi, ba sợi,...
Đếm một hồi, y lặng lẽ giơ ngón trỏ, sờ cằm Dư Thanh Trạch, thử cảm nhận một chút.
Trong lúc Nhạc ca nhi sờ cằm, đột nhiên, Dư Thanh Trạch há mồm cắn ngón tay của y, hôn một cái.
"Chơi đủ chưa? Hửm?"
Cặp mắt của y cong lên.
Dư Thanh Trạch thấy y như vậy, lập tức dùng cằm cọ y, râu mới mọc cọ lên mặt Nhạc ca nhi, khiến y vừa nhột vừa ngứa, không ngừng cười được.
"Có đau không?" Dư Thanh Trạch giơ tay vuốt eo Nhạc ca nhi, nhẹ nhàng xoa. Tối hôm qua là lần đầu tiên của y, hai người làm hai hiệp, lần thứ hai lăn lộn hơi lâu, hắn sợ mình không đủ kinh nghiệm sẽ khiến y bị thương.
Nhạc ca nhi giương mắt, thấy Dư Thanh Trạch nhìn mình, y đỏ mặt, gật đầu, khoa tay nói: Có một chút.
Dư Thanh Trạch hôn lên trán y một cái, lực độ trên tay tăng lên một chút, xoa bóp cho y.
Nhạc ca nhi được xoa thoải mái, y híp mắt hưởng thụ sự phục vụ của phu quân.
Tay của Dư Thanh Trạch thuận thế đi xuống, nhéo nhéo, lướt qua đồi núi, đi vào sơn cốc, chạm một chút.
Thân thể của Nhạc ca nhi cứng đờ, xoay người một chút, trợn mắt nhìn Dư Thanh Trạch, khoa tay hỏi: Lại nữa?
Dư Thanh Trạch thấy vậy, sửng sốt, không khỏi cười tươi cọ mũi y, hỏi: "Ngươi muốn? Phải không?"
Nhạc ca nhi không gật đầu cũng không lắc đầu, khoa tay đáp: Nếu ngươi muốn thì ta cũng muốn.
Thật ra, y vẫn còn cảm thấy hơi trướng, giống như có thứ gì đó đang chôn trong cơ thể, y có chút không được tự nhiên. Nhưng càng như vậy, càng khiến y nhớ tới cảm giác hôm qua. Thật... Thoải mái.
Bây giờ nhắc tới vấn đề này, trong lòng y giống như có một cọng lông chim khều một cái, thật ngứa. Được rồi, đúng là y muốn, nhưng ngại nói ra, nếu Dư đại ca cũng muốn, vậy y sẽ thuận nước đẩy thuyền...
Dư Thanh Trạch khẽ cười một tiếng, ấn chóp mũi y một cái, nói: "Không phải vừa rồi vẫn còn xấu hổ sao? Sao bây giờ to gan vậy?"
Nhạc ca nhi ngượng ngùng chớp mắt, chui vào ngực của hắn cọ cọ, không nói gì.
Dư Thanh Trạch mỉm cười, bảo bối của hắn có lúc thì rất dễ thẹn thùng, có lúc thì lớn gan ngoài dự kiến của hắn, luôn luôn làm cho hắn kinh hỉ.
"Thân ái, ta muốn hỏi ngươi, nơi này của ngươi có đau hay không?" Dư Thanh Trạch lại chạm vào chỗ kia, nhẹ giọng hỏi. Dựa theo những gì hắn biết ở kiếp trước, hai nam nhân làm chuyện đó, đặc biệt là lần đầu tiên, chỗ đó rất dễ bị thương, cần phải dưỡng thật tốt.
Nghe vậy, Nhạc ca nhi ngẩng đầu, lắc đầu, sau đó khoa tay nói: Không bị thương, chỉ hơi trướng một chút, qua một lúc sẽ ổn thôi.
Dư Thanh Trạch nghe xong, hơi yên tâm một chút.
Hắn mới nếm thử tư vị, tối hôm qua tất nhiên là không đủ, lúc nãy tiểu trạch trạch cũng đã thức tỉnh.
Nhưng sợ tăng gánh nặng cho thân thể của y, hắn không dám đùa với lửa nữa. Nếu không, đến lúc đó, hắn trở thành con thiêu thân lao vào lửa thì thảm. Dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên của Nhạc ca nhi, không thể làm quá mức, nghĩ đến hạnh phúc lâu dài, phải quan tâm đến thân thể của y, ít nhất là chờ đến khi thân thể của y thích ứng, lúc đó sẽ bù lại.
Tuy nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn không nỡ buông người trong ngực ra, hắn lặng lẽ lùi cơ thể về sau một chút, không cho Nhạc ca nhi phát hiện.
Trong ba ngày thành thân, hai người bọn họ đều không cần đến tiệm, mà giao cho Sướng ca nhi trông, Gia Bảo cũng ở đó, cũng có thể trông tiệm.
Lúc này trời vẫn còn sớm, hai người ôm nhau chợp mắt thêm một lát.
Đang ôm, Dư Thanh Trạch có cảm giác Nhạc ca nhi dựa sát vào người mình, cơ thể cả hai dính vào nhau. Mũi của y nhẹ nhàng cọ cằm hắn, môi thỉnh thoảng xẹt qua cằm của mình, thật ngứa.
Dư Thanh Trạch vui vẻ, Nhạc ca nhi như vậy là đang khát cầu cơ thể của hắn, cầu hoan hắn trong vô thức?
Nhạc ca nhi lại nhẹ nhàng cọ cằm mình, hắn lập tức cúi đầu ngậm lấy đôi môi của người kia, quấn môi lưỡi của y vào miệng của mình. Đúng như suy nghĩ của hắn, y đang khát cầu hắn, hắn vừa chớp lấy môi của y, y lập tức đáp lại nhiệt tình.
"Có thể chứ?" Dư Thanh Trạch khàn giọng hỏi.
Hai mắt Nhạc ca nhi ngập tràn hơi nước, nhẹ nhàng gật đầu, đè cánh tay của hắn xuống, chủ động nhào tới hôn.
Được Nhạc ca nhi đáp ứng, Dư Thanh Trạch giống như mãnh hổ xuống núi, ngậm con mồi trong miệng, không bao giờ buông ra.
...
Một con cá đầu to thành tinh thoát khỏi sự trói buộc của chủ nhân, được tự do vui chơi, tìm đến một thế giới mới.
Nó như bơi qua biển rộng, mạnh mẽ đột phá tấm chắn, xuyên qua núi rừng rậm rạp, gặp được một tiểu ô quy đáng yêu. Trước kia, nó đã từng tiếp xúc với tiểu ô quy này, tuy có hơi khù khờ, nhưng chơi rất vui. Vì thế, cá đầu to tạm dừng lại, chơi với tiểu ô quy thật vui, đến khi tiểu ô quy cảm thấy mệt, muốn tạm thời nghỉ ngơi, sau đó hắn sẽ tiếp tục khởi hành.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Chỉ chốc lát sau, cá đầu to đã bơi vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, thủy thảo tươi tốt, dòng suối bằng phẳng thanh triệt, nó hưng phấn bơi vào trong, vui sướng chu du. Đang bơi, lúc bơi tới thượng du, nó phát hiện nơi này có hai vách đá, núi đá thẳng đứng, mà giữa hai vách đá có một huyệt động tối tăm đang ẩn mình, dòng suối kia đúng là chảy ra từ nơi này.
Cá đầu to nhìn cửa động, nho nhỏ, thần bí nhưng rất dụ người, nó bị thu hút bởi một loại mị lực thần bí. Nó phấn chấn tinh thần, thử bơi vào trong thăm dò, nhưng lại bị thứ gì đó chặn lại. Nó không nhụt chí, tiếp tục cố gắng thâm nhập vào động, cuối cùng cũng chậm rãi chen vào thành công.
Huyệt động tối tăm, nhưng rất ấm áp, phảng phất như bị thứ gì đó bao bọc. Quan trọng hơn là, khi nó vừa tiến vào, lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể mình kích động hẳn lên, khiến cho nó cực kỳ thoải mái. Đã lâu rồi, nó mới được trải nghiệm cảm giác linh lực tăng lên, tu vi cũng theo đó mà tăng trưởng.
Nó hưng phấn cực kỳ, anh dũng đi trước, thành công chui toàn thân vào động. Huyệt động bỗng nhiên kịch liệt rung động một chút, sau đó, trước vách động có gì đó lập loè, thừa dịp đó, nó lập tức dùng sức va chạm!
Tức khắc, từng dòng nước còn ấm hơn nước suối trào ra. Dòng nước này khiến cho nó càng di chuyển thuận lợi, cũng khiến cho linh lực của nó càng thêm nồng đậm.
Nó dũng mãnh va chạm từng cái vào một chỗ trong động, khiến nước càng chảy ra nhiều hơn, linh lực cũng tăng lên.
Tu vi của nó chậm rãi tăng trưởng, từng chút, từng chút một.
Cuối cùng, nó cũng đột phá!
...
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Dư Thanh Trạch thỏa mãn ôm Nhạc ca nhi, hôn y một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nhạc ca nhi, thoải mái không?"
Toàn thân Nhạc ca nhi đều ẩm ướt, gương mặt ửng đỏ, hơi thở còn chưa bình phục. Nghe vậy, y gật mạnh một cái, rất thoải mái!
Dư Thanh Trạch thấy vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn.
"Ngủ tiếp một lát?"
Nhạc ca nhi lắc đầu, trời đã sáng rồi, sao có thể tiếp tục nằm trên giường?
"Không sao cả, chỉ có hai chúng ta ở đây, ta sợ ngươi quá mệt mỏi. Ngoan, nằm thêm một lát đi, ta làm xong bữa sáng thì sẽ gọi ngươi."
Nhạc ca nhi nghiêng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, đành gật đầu. Quả thật eo của y có hơi đau, cũng rất mỏi, có thể nghỉ trong chốc lát thì tốt.
Dư Thanh Trạch rời giường, đi ra ngoài rửa mặt, làm bữa sáng. Sau khi làm xong, thấy Nhạc ca nhi còn đang ngủ ngon, hắn không nỡ kêu y dậy, đành dứt khoát ôm phu lang, cùng nhau ngủ nướng.
Căn cứ theo những gì đã thương lượng với Thường gia gia, hôm nay hai người bọn họ sẽ ở lại nhà mới, sau ba ngày mới trở lại nhà cũ.
Sau ngày thành thân, hai người hiếm khi có được khoảng thời gian nhàn nhã như vậy, nên cả ngày đều ở trong nhà.
Lúc bọn họ tỉnh dậy, cũng sắp đến bữa trưa. Hai người cùng nhau nấu ăn, dùng cơm trưa, buổi chiều thì cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.
Ăn bữa chiều xong, Dư Thanh Trạch mang bếp lò đến phòng rửa mặt của bọn họ, nấu sẵn một nồi nước nóng, như vậy không cần đến nhà bếp lấy nước nữa.
Buổi tối, dĩ nhiên là hai người lại khanh khanh ta ta một phen.
Trải qua buổi sáng hôm nay, Dư Thanh Trạch phát hiện, thể lực của Nhạc ca nhi rất sung túc, không giống những gì đám bằng hữu của hắn đã nói ở kiếp trước, mỗi lần làm xong, chỗ đó cần được nghỉ ngơi vài ngày. Không biết là Nhạc ca nhi có thiên phú dị bẩm, hay là thể chất của ca nhi ở thế giới này có vấn đề, hoặc là cấu tạo thân thể bất đồng. Tóm lại, thuốc mỡ mà hắn đã chuẩn bị chỉ mới được dùng một lần, những lần sau không cần nữa.
Đối với điểm này, tất nhiên Dư Thanh Trạch rất thích.
Ngày thứ ba, phu phu Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi chuẩn bị lễ vật, cùng nhau trở về nhà cũ.
Sau khi dùng bữa trưa, buổi chiều, bọn họ bắt tay vào chuyển nhà.
Gia cụ bên nhà mới đều là đồ mới, không cần dọn, chỉ cần mang y phục và một số vật dụng cá nhân qua đó là được.
Không cần chuyển gia cụ, bớt được một việc, y phục của bọn họ cũng không nhiều, dọn đồ đạc lên xe đẩy, đi qua đi lại vài lần, bọn họ cũng mang theo bầy gà và đôi heo con mới mua, củi lửa cũng mang qua, cuối cùng cũng dọn xong. Dù sao nhà cũng gần, đến lúc đó nếu thiếu cái gì, lúc nào cũng có thể về lấy được.
Buổi tối, cả nhà tụ họp lại với nhau, bọn họ cùng nhau chính thức ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên ở nhà mới.
Sau khi hai thiếu niên ăn xong, lập tức rủ nhau chạy giỡn trong sân, cực kỳ hưng phấn. Trên hành lang vẫn còn lồng đèn đỏ hôm thành thân, bọn họ thắp sáng toàn bộ lồng đèn, ánh sáng màu vàng ấm áp tràn ngập khắp nhà.
Nhà mới thật lớn, thật rộng, thật đẹp, phòng cũng nhiều...
Hai thiếu niên vẫn kiên trì ngủ chung một phòng, người trên người dưới, phòng còn lại sẽ được dùng làm thư phòng. Bên trong, Dư Thanh Trạch bố trí hai cái bàn học mới, còn làm một giá sách, thoạt nhìn cũng ra hình ra dạng.
Ngày thứ tư, Thường gia gia, Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi lên núi một chuyến, tế bái lão sao, cha và A ma của Nhạc ca nhi. Nói cho bọn họ biết Nhạc ca nhi đã thành thân rồi, ca tế rất tốt, cuộc sống hiện tại của hai người cũng rất tốt, xin bọn họ yên tâm.
Cuộc sống lại đi vào quỹ đạo một lần nữa.
Bởi vì thời tiết ấm áp, bệnh tình của Thường gia gia cũng có sự chuyển biến tốt, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi quay lại tiệm làm việc, cho Sướng ca nhi và A ma của y trở về.
Dư Thanh Trạch lại bắt đầu suy xét kế hoạch tiếp theo.
Nghĩ đến chuyện làm ăn sau này, cũng nghĩ đến hạnh phúc của mình và Nhạc ca nhi, ngoại trừ Sướng ca nhi và A ma của y, đã đến lúc hắn bồi dưỡng thêm vài đệ tử.
Làm điểm tâm, nấu ăn, đều có hết.
Nếu không, chỉ dựa vào thân thủ của mình, hắn và Nhạc ca nhi sẽ rất mệt, chờ bồi dưỡng đệ tử xong, hắn và y chỉ cần quản lý là được. Hắn lo lắng, nếu ngày nào cũng làm việc vất vả như vậy, thời gian dài, cuộc sống về đêm của hắn và Nhạc ca nhi sẽ bị ảnh hưởng.
Đó không phải là cuộc sống mà hắn muốn.
Trong lúc Dư Thanh Trạch chuẩn bị chọn người bồi dưỡng, một đám hộ vệ tư nhân bất ngờ xông vào tiệm, khiến bọn họ khiếp sợ một phen.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: "Có ai nhìn ra được gì không?" _(:з” ∠)_