Sáng hôm sau, Thạch thiếu gia kia lại tới nữa, lần này là tới một mình, không đi cùng người nhà.
Y bước vào tiệm, nhìn xung quanh, nhưng không thấy người mình muốn tìm, đành cầm đĩa gắp hai món điểm tâm rồi định đi ra bàn ngồi. Sau đó, y hỏi Sướng ca nhi: "Tiểu nhị, lão bản của các ngươi đâu?"
Sướng ca nhi thầm trợn trắng mắt, cười tủm tỉm đáp: "Vị khách này, lão bản của bọn ta rất bận, xin hỏi ngài tìm lão bản của bọn ta có việc gì không? Ngài muốn bàn công việc với lão bản sao?"
Thạch thiếu gia nhíu mày, hỏi: "Không có việc gì thì không thể tìm lão bản của các ngươi sao?"
Sướng ca nhi cười tủm tỉm, đáp: "Không phải, chỉ là ngoại trừ thời gian bàn công việc, thời gian còn lại lão bản chỉ ở với hôn phu."
"Hôn phu?" Thạch thiếu gia cười nhạo, khinh miệt nói: "Ngươi nói ca nhi bị câm kia sao?"
Nhìn nụ cười khinh miệt trên mặt ca nhi này, Sướng ca nhi tức giận, lạnh giọng đáp: "Vị thiếu gia này, tuy Nhạc ca nhi không nói được. Nhưng so với những người nhìn thì tao nhã, khéo léo, mà miệng toàn phun phân. Không biết tốt hơn bao nhiêu lần, ngài nói xem có phải không?"
"Ngươi!" Không ngờ tiểu nhị này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, Thạch thiếu gia tức giận không nhẹ, mày liên tục giật giật. Khi thấy có vài người vào tiệm, đành phải nhịn, không phản bác, y cười lạnh: "Hừ! Tiểu nhị nhà ngươi, chỉ giỏi lo chuyện bao đồng!"
Sướng ca nhi cười tủm tỉm đáp: "Không còn cách nào khác, gặp được một lão bản tốt không dễ, bọn ta làm như vậy chỉ hy vọng phu phu bọn họ ân ái bên nhau, gia đình hoà thuận vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn, những người làm công như bọn ta cũng được vui lây. Chỉ là, không hiểu tại sao có người đã biết lão bản của bọn ta đã có hôn phu rồi, mà còn muốn đánh chủ ý với lão bản, nên bọn ta chỉ có thể thay hắn phân ưu thôi."
Ẩn ý trong lời nói của Sướng ca nhi, dĩ nhiên Thạch thiếu gia nghe hiểu, y nghẹn họng, hừ lạnh, tức giận đi về phía bàn ăn. Y cần gì phải chấp nhặt với một tiểu nhị? Mục tiêu của y là Dư lão bản của tiệm ăn vặt này.
"Khoan đã, vị khách này, tiệm của bọn ta tính tiền trước mới được ăn. Quầy tính tiền ở bên kia, phiền ngài đi qua bên đó." Sướng ca nhi ở phía sau lớn tiếng nhắc.
Thạch thiếu gia khựng lại, trừng mắt liếc Sướng ca nhi, đỏ mặt đi về phía quầy tính tiền.
Thấy thế, Sướng ca nhi lập tức vào nhà bếp, lại gần Nhạc ca nhi, nói: "Nhạc ca nhi, Thạch thiếu gia kia lại tới nữa. Vừa vào là hỏi Dư lão bản có ở đây không, bị ta chọc giận bỏ đi rồi."
Nhạc ca nhi trừng mắt, khoa tay hỏi: Người đó thật sự tới nữa?
"Đúng vậy, ta đã nói với y Dư lão bản đã đính hôn, có một vị hôn phu. Vậy mà y còn kiêu ngạo như vậy, thật là đáng giận."
Nhạc ca nhi nhíu mày, trông Thạch thiếu gia kia cũng có xuất thân không tồi, nhưng sao lại có tính tình như vậy...
"Nhạc ca nhi, đợi lát nữa Dư lão bản mua bột mì về, nhất định ca nhi kia sẽ lại quấn lấy Dư lão bản, ngươi phải nghĩ trước nên giải quyết như thế nào. Bên ngoài vẫn còn đông khách, ta đi ra ngoài trước đây." Sướng ca nhi dặn dò, rồi đi ra ngoài tiếp tục đón khách.
Nhạc ca nhi nhào bột, mày nhíu chặt.
Y tin tưởng Dư đại ca là một chuyện, nhưng vẫn có người cứ tới dây dưa người của y, thật phiền phức. Hơn nữa, rõ ràng người kia đã biết Dư đại ca đã đính hôn, vậy mà vẫn giữ mục đích xấu xa.
Không có ca nhi nào muốn nhìn một đàn ong bướm vây quanh hôn phu của mình cả!
Không bao lâu sau, Dư Thanh Trạch trở lại, hắn cùng tiểu nhị mang bột mì vào cửa sau, đặt trong phòng của hắn. Sau đó, hắn đi ra quầy tính tiền lấy tiền trả cho tiểu nhị, lần này hắn mua không ít, nên cũng tốn khá nhiều tiền.
Thạch thiếu gia vẫn luôn chú ý đến đại sảnh, khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, y lập tức đi tới, nói: "Dư lão bản, ngươi về rồi?"
Dư Thanh Trạch quay đầu, vừa thấy lại là ca nhi này, lập tức đau đầu, hắn gượng cười đáp: "Thạch thiếu gia, hôm nay cũng lại đây ăn điểm tâm sao? Cảm tạ đã ủng hộ."
Dư Thanh Trạch cầm tiền Gia Bảo đưa, trở lại hậu viện đưa cho tiểu nhị.
"Này, Dư lão bản..." Thạch thiếu gia thấy Dư Thanh Trạch xoay người rời đi, y đuổi theo hai bước. Đứng ở hành lang nhìn ra hậu viện, thấy có người đang chờ Dư Thanh Trạch, y lập tức lui lại, đứng ở trước quầy, mặt bất động chờ.
Gia Bảo nhìn Thạch thiếu gia, nói: "Vị khách này, thật ngại quá, ngài đang chắn chỗ ta tính tiền, ngài có thể tránh qua một bên không?"
Thạch thiếu gia liếc Gia Bảo, dịch người đứng cạnh quầy.
Chờ Dư Thanh Trạch trả tiền bột mì cho tiểu nhị kia xong, tiễn tiểu nhị, trở lại quầy, hắn phải trả lại tiền còn dư. . Đam Mỹ Sắc
Ai ngờ, vừa đến quầy, phát hiện Thạch thiếu gia vẫn còn ở đó.
Dư Thanh Trạch: "..."
"À, Dư lão bản, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi." Thạch thiếu gia thấy Dư Thanh Trạch tới, ánh mắt sáng lên, sợ Dư Thanh Trạch lại rời đi, y nhanh miệng nói.
Xoay người đi không kịp rồi, Dư Thanh Trạch đành phải đi qua, hỏi: "Không biết Thạch thiếu gia tìm Dư mỗ có chuyện gì?"
Thạch thiếu gia làm gì có chuyện gì, ánh mắt của y lập loè, dưới tình thế cấp bách, suy nghĩ một hồi. Trong đầu bất ngờ loé sáng, y tìm một cái cớ, hỏi: "Là như thế này, hiện tại lão sao của ta không được khoẻ, không thể thường xuyên đi tới đi lui, ông ấy cũng không thể thưởng thức điểm tâm của ngươi, đặc biệt là chè nấm tuyết, thật đáng tiếc. Ta muốn hỏi, không biết, ngươi có thể... Là, mời Dư lão bản tới nhà ta làm khách, đến nhà ta làm chè nấm tuyết, được không?"
Gia Bảo ở một bên nghe mà ngây người.
Thạch thiếu gia này, sao có thể mời Dư đại ca đến nhà y làm khách? Chỉ vì làm chè nấm tuyết? Không thể chỉ vì có quan hệ tốt với Thái phủ và Triệu phủ, mà có thể tuỳ tiện thân thiết như vậy được!
Dư Thanh Trạch: "..." Không biết nên nói gì.
"Thạch thiếu gia, thật ngại quá, công việc ở tiệm của Dư mỗ rất nhiều, không thể phân thân ra được. Mặt khác, ngài có thể mua mang về cho ngài ấy nếm thử."
"Không thì, ngươi dạy ta cũng được?" Ánh mắt của Thạch thiếu gia sáng lên, nếu chỉ dạy cho một mình y, thời gian ở chung sẽ càng ngày càng nhiều.
Dư Thanh Trạch: "..."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Đúng lúc này, Nhạc ca nhi bưng một đĩa điểm tâm ra, y đi tới chỗ Dư Thanh Trạch, liếc Thạch thiếu gia kia. Sau đó, y gắp một miếng điểm tâm cắn một ngụm, rồi đưa tới bên miệng Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi một cái, mỉm cười, há miệng ăn nốt phần còn lại.
Thạch thiếu gia: "..."
Gia Bảo che miệng cười trộm.
Sướng ca nhi đang lén chú ý đến bên này cũng bật cười, y nhanh chóng quay người đi. Không ngờ Nhạc ca nhi cũng có lúc táo bạo như vậy, Thạch thiếu gia thấy vậy chắc tức chết.
Nhạc ca nhi để đũa lên đĩa, khoa tay hỏi: Hương vị thế nào?
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Ngon lắm, ngươi làm món nào cũng ngon."
Nhạc ca nhi vừa lòng gật đầu, đút xong điểm tâm cũng không đi.
Thạch thiếu gia liếc Nhạc ca nhi, biết người này là hôn phu bị câm của Dư lão bản. Y híp mắt, sau đó cười ha hả lấy khăn tay trong áo ra, nói: "Dư lão bản, xem ngươi chảy nhiều mồ hôi chưa kìa, để ta lau cho ngươi."
Nói xong, y giơ tay định giúp Dư Thanh Trạch lau mồ hôi.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng lui về sau một bước, né tránh, nói: "Thạch thiếu gia, xin tự trọng!"
Cùng lúc đó, cánh tay vừa giơ ra của Thạch thiếu gia bị một cánh tay khác bắt lại.
Hai người nhìn qua, phát hiện cánh tay đang bắt lấy tay của Thạch thiếu gia là của Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi tức điên lên, y tức giận trừng mắt nhìn Thạch thiếu gia, tròng mắt như muốn phun lửa.
Thạch thiếu gia kêu ai da một tiếng, nũng nịu kêu đau, một giọt nước mắt rơi xuống: "Đau quá, ca nhi này, sao lực tay của ngươi lại lớn như vậy? Cứ như hán tử vậy đó."
Nhạc ca nhi vốn không hề dùng lực, ban nãy chỉ tuỳ tiện bắt lấy thôi. Bây giờ, nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của Thạch thiếu gia kia, y lập tức thuận theo ý đối phương, tăng mạnh lực tay.
"Ai da, đau quá!" Lần này là đau thật, Thạch thiếu gia chớp mắt, nhíu mày, tố cáo với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, sao tên tiểu nhị này dám đối xử với khách như vậy? Sức lực lớn như vậy, đau chết ta, mau nói người này buông tay ra!"
Nhạc ca nhi không nói được, nên tất nhiên sẽ không trả lời đối phương.
"Đây không phải là tiểu nhị, đây là Nhạc ca nhi, là hôn phu của ta." Dư Thanh Trạch tiến lên một bước, đặt tay lên hông Nhạc ca nhi, kéo y lại gần mình, nói: "Nếu Thạch thiếu gia không còn chuyện gì quan trọng, vậy phu phu bọn ta đi đây, xin ngài cứ tự nhiên."
Nói xong, hắn ôm Nhạc ca nhi ra hậu viện.
Nhạc ca nhi hất tay Thạch thiếu gia, trừng mắt liếc đối phương, đi theo Dư đại ca đến hậu viện.
Thạch thiếu gia cắn môi, xoa cánh tay bị siết đỏ, cực kỳ bất mãn. Dư Thanh Trạch này thật không biết điều gì cả, mình muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, điều kiện tốt như vậy, mà không bằng một ca nhi câm sao?
Không ít khách chứng kiến màn vừa rồi, sôi nổi lắc đầu, có vài người nhận ra Thạch thiếu gia bắt đầu nghị luận. Ca nhi này sao không biết liêm sỉ như vậy, Dư lão bản người ta đã có hôn phu rồi, vậy mà ca nhi này còn câu dẫn Dư lão bản...
Thạch thiếu gia nghe được, căm giận trừng mắt liếc những vị khách kia, rồi rời đi.
Muốn tìm được một lang quân như ý thật không dễ dàng, Dư Thanh Trạch này có quan hệ rất tốt với Triệu phủ và Thái phủ, hắn cũng có bản lĩnh, sau này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, y sẽ không từ bỏ. Hơn nữa, muốn rời khỏi cái nhà kia, nhất định phải bắt lấy Dư Thanh Trạch cho bằng được, hiện tại đây là đối tượng tốt nhất trong mắt y.
Hậu viện, Nhạc ca nhi vắt khăn ướt, vừa thở hồng hộc vừa lau mặt cho Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch buồn cười nhìn y: "Ta nghĩ ngươi nên trực tiếp hôn ta đi, ta đang vô cùng mong đợi đây."
Nhạc ca nhi trừng mắt liếc hắn, ném khăn lên mặt hắn, xoay người đi vào bếp.
Hừ! Tự mình lau đi!
_._._._
Editor có lời muốn nói: Từ chương sau trở đi, tôi xin phép edit bạn thạch sùng kia là gã nhé. =)) Các cô bắt đầu ghét bạn ấy đi, dai lắm, tới cuối truyện luôn nhé. =)))