Triệu phu lang đến, thể hiện cho mọi người biết quan hệ của Triệu phủ và tiêu cục Trấn Uy đứng cùng một chiến tuyến, khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt là chủ bộ và phu phu Vương lão bản, mồ hôi lạnh đã chảy ra ròng ròng.
Nếu chỉ là Hồ gia và tiêu cục, có lẽ bọn họ còn có thể kéo sự tình có lợi về phía mình. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, hai huynh đệ tiêu cục lại gọi Triệu phu lang là cữu sao!
Triệu phủ ở thành Đồng Sơn này, ngay cả Huyện lệnh còn phải nhường ba phần. Mà nhiều năm qua, thân thể của Triệu đương gia không được khoẻ, vẫn luôn ở phủ tĩnh dưỡng. Vì vậy, hiện tại mọi chuyện từ lớn đến bé trong phủ đều do Triệu phu lang làm chủ, sinh ý bên ngoài thì giao cho nhi tử và tâm phúc của hắn xử lý.
Đây là toàn bộ những việc mà người dân ở thành Đồng Sơn biết.
Hiện tại, sự tình lần này còn kéo cả Triệu phu lang và nhi tử của y tới, tâm trạng của chủ bộ tức khắc trầm xuống, ông biết hôm nay không còn cách nào cứu vãn được nữa. Tâm trạng của phu phu Vương lão bản cũng không tốt hơn bao nhiêu, bọn họ có cảm giác như vừa đá phải tấm sắt, run sợ vô cùng.
Triệu phu lang hỏi hai huynh đệ tiêu cục đầu đuôi sự việc như thế nào, vỗ vỗ lên tay tiểu ca nhi, trấn an đối phương. Sau đó, y nhìn qua nhi tử, ý bảo hắn đi xử lý.
Nhi tử của Triệu phu lang, Triệu Vũ gật đầu, nhìn biểu đệ một cái, đi đến trước mặt chủ bộ và Huyện úy, nói: "Huyện úy đại nhân, chủ bộ đại nhân, bọn ta không thiếu tiền trị bệnh và tiền mua thuốc, mà chỉ muốn đòi lại công đạo."
Trong lòng Huyện úy căng thẳng, chỉ là một án kiện nhỏ thức ăn có độc thôi, mà cũng kéo cả Triệu phủ vào. Hắn hỏi: "Ý của Triệu thiếu gia là?"
Triệu Vũ liếc mắt nhìn phu phu Vương lão bản, không hề che giấu sự lạnh lẽo trong mắt, trầm giọng nói: "Nếu là đòi công đạo, vậy chúng ta tới công đường đi, như vậy mới dễ giải quyết. Huyện úy đại nhân, chủ bộ đại nhân, các ngài nói xem, như vậy được không?"
"Không! Không được đến nha môn, ta không muốn đến nha môn. Tiểu đệ, ngươi nói với hắn bọn ta không đến nha môn, phải giải quyết riêng." Lúc nãy, Vương phu lang bị chủ bộ doạ sẽ ăn trượng hình khiến ông cực kỳ sợ hãi, ông đứng sau lưng Vương lão bản, liên tục hét không muốn đến nha môn.
Huyện úy nhìn chủ bộ, gia đình nạn nhân không muốn giải quyết riêng, chỉ có thể đưa về nha môn xử lý.
Chủ bộ thở dài, ngẩng đầu nói với Triệu Vũ: "Triệu thiếu gia, Huyện lệnh đại nhân rất bận rộn, sự tình này không lớn, có thể giải quyết riêng được thì nên giải quyết riêng. Ngài hỏi Dương thiếu gia bọn họ xem, bọn họ muốn bồi thường bao nhiêu cũng được." Hai huynh đệ tiêu cục họ Dương.
Đại thiếu gia Dương gia đứng cùng một chiến tuyến với biểu ca của hắn, nói: "Bọn ta không muốn giải quyết riêng, phải lên công đường, Huyện lệnh đại nhân phán như thế nào, bọn ta đều nghe theo."
"Đúng vậy." Tiểu ca nhi Dương gia gật đầu, xoay người hỏi đám người Hồ gia: "Hồ ca ca cũng muốn đòi lại công đạo phải không?"
Đám người Hồ gia sôi nổi gật đầu, bọn họ cũng muốn đến nha môn.
"Không đi, không đi, bọn ta không đi!" Vương phu lang lớn tiếng nói.
Triệu Vũ nhìn một vòng xung quanh, nói: "Hai vị đại nhân, các hương thân phụ lão, vốn dĩ các thực khách tín nhiệm lão bản nên mới đến đây thưởng thức mỹ thực. Nhưng hôm nay, lão bản lại dùng mộc nhĩ trắng chưa qua xử lý, độc tố vẫn còn mang ra bán cho khách. Khiến cho tiểu đệ của ta, một ca nhi sắp xuất giá bị trúng độc, còn bị huỷ dung. Hai ca nhi khác cũng bị, các ngài xem, tiểu ca nhi này còn nhỏ như vậy, mà phải chịu sự tra tấn như thế này, bọn ta muốn lên công đường đối chứng, có phải như vậy rất hợp lý không?"
Quần chúng vây xem nghe xong, bắt đầu nghị luận sôi nổi, còn có người phụ hoạ.
"Hơn nữa." Triệu Vũ lại nói tiếp: "Lão bản này làm đồ ăn, mà không biết món mình đang làm là gì, cũng không biết nó có độc không, an toàn không mà mang ra bán. Bây giờ xảy ra cớ sự như vậy, một quán ăn như vậy, xin hỏi sau này mọi người có còn dám đến ăn nữa không?"
"Có đánh chết, sau này ta cũng không tới đây ăn đâu."
"Aiz! Ta ăn mì ở đây lâu rồi, sau này đành phải đổi quán khác vậy, lỡ như ngày nào đó ta cũng bị trúng độc thì biết phải làm sao."
"Đúng vậy, đúng vậy, còn nhiều quán mì khác mà. Lưu Ký cũng không tồi, gần đây ta nghe nói bên đó ra mắt mấy món mì mới rất ngon."
"Phải rồi, Lưu Ký! Ta đã ăn mì xào ở đó rồi, quả thật rất ngon."
...
Phu phu Vương lão bản nghe Triệu Vũ và các vị khách nói, bọn họ bắt đầu gấp đến độ muốn cào tường.
"Ngươi ăn nói bừa bãi, mì của bọn ta không có vấn đề, chỉ có chè nấm tuyết không cẩn thận mới để xảy ra vấn đề thôi. Ngươi không được lấy chuyện bé xé ra to!" Vương lão bản chịu đựng đau đớn, nói.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Triệu Vũ liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng đáp: "Đến khi xảy ra vấn đề thì đã muộn rồi, ai biết lần sau trúng độc là loại độc gì? Không cẩn thận bỏ thêm *tỳ sương, hay *hạc đỉnh hồng thì sao?!"
*tỳ sương: khoáng vật chủ yếu trong tì thạch/tín thạch gọi là 砷華 (thân hoa, tức asen trioxit). Chế phẩm sau gia công được gọi là 砒霜 (tì sương, tức asen trioxit có độ tinh khiết cao) được sử dụng trong Trung y để điều trị một số bệnh như 梅毒 (mai độc, tức là bệnh giang mai).
*hạc đỉnh hồng: hồng tín thạch (thạch tín). Đây chính là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit. Độc tố này sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong. Chất độc này có cơ chế hoạt động và cách phát huy tác dụng khá giống với chất độc Hidro Xyanua.
Vương lão bản bị nghẹn đến mức mặt đỏ lên, chỉ vào Triệu Vũ nói không nên lời.
Triệu phu lang thấy lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong, trầm mặt nói: "Lâm Huyện úy, Ngô chủ bộ, việc này chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật đã sáng tỏ, bọn ta là người nhà của nạn nhân muốn lên công đường đòi công đạo, có vấn đề gì sao? Ở đây có tra ra kết quả được không? Các ngươi không nghĩ đến cảm nhận của người bị hại, mà ngược lại muốn bao che cho tên lão bản vô lương tâm này hả?!"
Vừa nghe lời này, chủ bộ và Huyện úy giật nảy mình. Trước mặt dân chúng bao che cho bên sai, lỡ như truyền ra ngoài, chức vị của bọn họ coi như tiêu.
"Ngô chủ bộ." Triệu phu lang nhìn chủ bộ, nói thêm: "Nghe nói phu phu Vương lão bản là thân thích của ngươi, ngươi muốn chống lưng cho bọn họ?"
Thân thể chủ bộ run lên, vội nói: "Triệu phu lang, ngài nói gì vậy, ta thấy ở đây xảy ra chuyện, nên mới đến đây xem là chuyện gì. Tưởng là có người đánh nhau, nhưng hoá ra không phải như vậy."
Triệu phu lang ồ một tiếng, nhìn ông một cái, không nói gì nữa.
Chủ bộ không dám để ca ca của mình nói chuyện nữa, Huyện úy nhanh chóng phất tay, nói: "Mang ba người Vương gia về nhà môn. Người bị hại và người nhà nạn nhân, Lý đại phu, xin mời đi trước."
Nghe lệnh, đám nha dịch bước lên, giữ chặt tay ba người Vương gia mang đi.
"Không muốn! Ta không muốn đến nha môn! Tiểu đệ, ngươi mau cứu ta!!!" Vương phu lang vừa giãy giụa vừa kêu to.
Nhưng tiểu đệ của ông nào dám ngang nhiên bao che cho người nhà nữa, chỉ có thể lắc đầu thở dài, nhìn nha dịch đưa bọn họ đi.
Người bị hại và người nhà, Lý đại phu, cùng với những người muốn xem náo nhiệt cũng đi theo. Nha dịch còn lại thì bưng nồi chè nấm tuyết theo làm chứng cứ.
Dư Thanh Trạch bước ra khỏi Vương Ký, quay đầu lại, nhìn quán mì này một cái, rồi trở về tiệm ăn vặt của mình.
"Dư lão bản, xin dừng bước."
Dư Thanh Trạch quay đầu lại, phát hiện là Triệu phu lang, hắn nghi hoặc hỏi: "Triệu phu lang, ngài không đến nha môn sao?"
Triệu phu lang lắc đầu, nói: "Lát nữa rồi đi, bên kia không có vấn đề gì lớn."
Dư Thanh Trạch à một tiếng, cảm thán nói: "Không ngờ cháu của ngài cũng trúng độc."
"Xem như cho nó một bài học đi, ta đã dặn nó không được đi, mà nó vẫn đi, ta cũng hết cách." Triệu phu lang lắc đầu, nói tiếp: "Ta nghe nói ngày mai ngươi và Lý đại phu hẹn làm chè nấm tuyết, có cần bọn ta hỗ trợ không?"
Dư Thanh Trạch cười nói: "Không cần đâu, làm phiền mọi người nhiều rồi."
Triệu phu lang nghe vậy, nói: "Không cần ngại, nếu ngươi cần gì thì cứ nói bọn ta, đừng khách khí."
"Được, đa tạ Triệu phu lang."
Dư Thanh Trạch trở lại tiệm ăn vặt, lúc nãy có rất nhiều khách chạy đi xem náo nhiệt, nên bây giờ trong tiệm rất vắng.
Nhạc ca nhi bọn họ cũng biết Vương Ký ở cách vách xảy ra chuyện, nhưng bởi vì còn bận việc, nên chỉ có thể đứng ở cửa nhìn, không có qua xem. Thấy Dư Thanh Trạch đã trở lại, bọn họ lập tức hỏi hắn mọi chuyện thế nào rồi.
Dư Thanh Trạch nói cho bọn họ biết, những người kia đã đến nha môn rồi.
Bọn họ nghe vậy, bắt đầu thổn thức.
Đến chiều, có vài vị khách đi xem náo nhiệt ở nha môn về, vào tiệm dùng điểm tâm, nghị luận về kết cục của Vương Ký sau sự tình chè nấm tuyết có độc.
Nghe nói, Triệu lão gia cũng đến nha môn, thấy mặt mày của tiểu ngoại tôn bảo bối bị biến thành như vậy, tức khắc lửa giận ngập trời.
Huyện lệnh đại nhân cố kỵ Triệu gia, sau khi điều tra rõ nguyên do, lại hỏi các nhân chứng. Mới phán cả nhà Vương gia phải gánh vác tiền trị bệnh cho người bị hại, mỗi người còn phải bồi thường thêm năm mươi lượng bạc.
Cuối cùng, bởi vì Vương Ký bán đồ ăn có độc mà không tìm hiểu kỹ trước, ba người Vương gia còn phải lãnh thêm ba mươi đại bản, yêu cầu bọn họ đóng cửa quán mì để chỉnh đốn lại. Còn Vương lão bản bị Dương thiếu gia đánh gãy xương sườn, gã muốn được bồi thường, nhưng vẫn không được.
Nghe mấy vị khách kia nói, vừa lúc Lưu lão bản cũng đang có mặt ở tiệm ăn vặt, ông hừ lạnh một tiếng, nói: "Ở ác thì gặp dữ, đáng đời!"
Tâm trạng của Dư Thanh Trạch cũng rất tốt, vốn dĩ bị hãm hại, bị đoạt trước cho ra mắt món chè nấm tuyết. Hắn nghẹn suốt mấy ngày rồi, nhưng bây giờ không còn nữa, thật sảng khoái!
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: "Trời lạnh rồi, Vương Ký không cần buôn bán nữa."
Tôi cố ý đợi đến mùa thu mới viết chương này. 'Trời lạnh vương phá', chính là có ý như vậy nha, thật hợp lý, ha ha ha.
Editor có lời muốn nói: Tôi nghĩ là tác giả chơi chữ, trời lạnh là ám chỉ mùa thu thì thời tiết chuyển lạnh, còn vương phá ở đây chắc là ám chỉ Vương Ký phá sản.