Thấy Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc trở lại, không cần nói Thường Hạo vui đến cỡ nào. Tuy bọn họ chỉ mới dọn đi mấy ngày, nhưng nhóc có cảm giác như sống một ngày bằng một năm, như đã nhiều năm không gặp bọn họ vậy.
"Ca! Dư đại ca! Ta rất nhớ các ngươi! Cả Gia Bảo ca nữa, ta cũng rất nhớ ngươi!" Thường Hạo lập tức chạy về phía họ, nhào tới ôm lấy cánh tay của ca mình không buông, trong mắt còn có ánh nước như sắp khóc, vừa nhìn là biết nhóc nhớ bọn họ đến cỡ nào.
Mà thật ra... Là cái bụng của nhóc nhớ bọn họ, nhưng không thể xem là tật xấu.
Thường Nhạc nhìn đệ đệ, đau lòng vỗ vỗ lên vai của nhóc, đáy mắt cũng nổi lên ánh nước, mấy ngày không gặp, hình như đệ đệ đã gầy đi rồi?
Y khoa tay hỏi: Có phải ngươi gầy đi rồi không? Cằm nhỏ lại rồi.
Rõ ràng lúc trước da thịt trên khuôn mặt của nhóc vẫn còn dày.
Thường Hạo lập tức thuận theo diễn, dùng sức gật đầu, vô cùng đáng thương nói: "Đúng vậy, ca, ngươi không biết đâu. Từ ngày các ngươi dọn vào trong tiệm, không ngày nào ta được ăn no, gia gia cũng không được ăn no."
Mấy ngày nay, nhóc và gia gia đều thay phiên nấu ăn, nhớ lại mấy món mà trước kia Dư Thanh Trạch từng làm mà làm theo. Có điều, tuy rằng cách làm khá giống nhau, nhưng hương vị vẫn cách xa vạn dặm, tuy ăn không được no, nhưng thật ra vẫn ăn được.
Thường gia gia ở bên cạnh thấy vậy chỉ có thể lắc đầu cười, không ngờ tiểu tử này lại lôi cả ông vào.
Nghe vậy, Thường Nhạc thật sự đau lòng, y lập tức khoa tay nói: Tối nay ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho ngươi!
"Được được! Các ngươi có mang món gì ngon về không?"
Thường Nhạc khoa tay nói: Sườn và thịt ba chỉ.
"Ta muốn ăn thịt kho tàu! Sườn heo chua ngọt!" Thường Hạo lập tức báo danh đồ ăn.
Thường Nhạc gật đầu, đem đồ ăn vào bếp cất trước, rồi đi vệ sinh một chút.
Bọn họ vào nhà, Thường Hạo vẫn luyên thuyên không ngừng. Lúc đến đây, Gia Bảo vẫn chưa kịp chào Thường gia gia, bây giờ mới có cơ hội, hắn nói: "Thường gia gia, con xin Dư đại ca và Thường Nhạc ca ca cho con cùng tới đây, quấy rầy mọi người rồi."
Thường gia gia vừa thấy Gia Bảo liền vô cùng vừa lòng, đây là một đứa trẻ ngoan, ông nói: "Không có gì đáng ngại, càng đông càng náo nhiệt, cũng có người chơi với Tiểu Hạo, đỡ cho ngày nào nó cũng làm phiền ta."
Nghe vậy, Gia Bảo không nói gì, chỉ ngại ngùng cười một cái.
"Gia gia, con đâu có phiền, người nói như vậy con rất thương tâm đó. Hừ! Con không chơi với người nữa, con chơi với Gia Bảo ca!" Thấy sắp đến giờ cơm tối, Thường Hạo bắt đầu chú ý đến tiểu đồng bọn của mình, ai ngờ vừa quay đầu lại chỉ thấy gia gia nói nhóc phiền, nhóc lập tức kéo tay Gia Bảo, nói: "Gia Bảo ca, đi, ta dẫn ngươi đi cất tay nải. Tối nay chúng ta sẽ ngủ chung, không cần ngủ chung với gia gia."
Thường Hạo vừa nói vừa lôi kéo Gia Bảo vào nhà.
Thường gia gia nghe xong, chỉ có thể dở khóc dở cười.
Cất tay nải xong, hai tiểu thiếu niên liền ra sân chơi đá cầu.
Dư Thanh Trạch vào nhà, phát hiện ở sảnh chính có một cái giường lúa mới tinh, đúng là cái mà hắn muốn. Hắn đi tới kiểm tra thử, phát hiện được gia công rất tốt, hắn hài lòng mà đi cất tay nải, rồi đi vào nhà bếp, chuẩn bị tự mình xuống bếp, an ủi dạ dày của Thường Hạo và Thường gia gia.
Bữa tối, cuối cùng Thường Hạo cũng được ăn những món mà nhóc hằng nhung nhớ, ăn hết hai chén cơm lớn mà vẫn chưa đã thèm, nhưng bụng thì đã căng.
"Aiz! Ngon quá trời ngon, muốn ăn nữa."
Thường gia gia hỏi: "Con ăn hết hai chén mà vẫn chưa no?"
Thường Hạo có chút hậm hực, cảm thấy dạ dày của mình thật sự quá nhỏ: "Con no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn..."
Thường Nhạc nghe vậy, trực tiếp tịch thu chén đũa của nhóc.
Thường Hạo: "..."
Gia Bảo thấy vậy chỉ cười cười, gia đình của Thường Nhạc ca ca thật hạnh phúc, ở chung thật hài hoà.
Ăn tối xong, Thường gia gia, Thường Nhạc và Dư Thanh Trạch cùng ngồi xuống thảo luận chuyện thu hoạch, thảo luận cũng không lâu, chỉ một lát sau là xong.
Sau đó, Thường Hạo bắt đầu làm công khoá, Dư Thanh Trạch dạy Thường Nhạc và Gia Bảo tính toán.
Thường Hạo ở bên cạnh nghe, cảm thấy cũng thú vị, nhóc lập tức thò đầu qua nghe cùng.
Dư Thanh Trạch thấy nhóc có hứng thú, thừa dịp Nhạc ca nhi và Gia Bảo đang luyện tập, hắn kêu nhóc làm cho xong công khoá rồi hắn sẽ dạy. Thường Hạo nhanh chóng viết xong ba tờ công khoá, Dư Thanh Trạch dạy cho nhóc học cách tính toán.
Học một canh giờ, mọi người thay phiên nhau đi rửa mặt, hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải thu hoạch, sẽ vất vả lắm đây.
Hiện tại đã vào thu, thời tiết mát mẻ, cũng không có muỗi, hai tiểu thiếu niên rửa mặt xong, Thường Nhạc làm cho bọn họ một cái giường trên mặt đất. Tầng thứ nhất là một lớp rơm rạ thật dày, tầng thứ hai là một tấm chiếu, tầng thứ ba là một cái đệm mùa đông và một tấm chăn, thoạt nhìn rất mềm mại và thoải mái.
Dư Thanh Trạch là người cuối cùng đi tắm, sau khi Thường Nhạc đã tắm xong, chờ y đi ra, hắn lập tức nói y chờ hắn tắm xong rồi về phòng ngủ.
Thường Nhạc chớp chớp mắt, trong lòng đoán được Dư Thanh Trạch muốn làm gì, nhưng y lại hơi do dự, hiện tại đang ở nhà, gia gia và Tiểu Hạo có thể bắt gặp bất cứ lúc nào. Chỉ là, y cũng rất muốn, mấy ngày qua, ngày nào vào sáng sớm và trước khi đi ngủ bọn họ cũng hôn một cái, đã sớm thành thói quen, nếu hôm nay không hôn chúc ngủ ngon, trong lòng y sẽ cảm thấy rất trống trải, giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Trong lúc đang do dự, Dư Thanh Trạch đã tắm xong.
Thấy Nhạc ca nhi vẫn còn ở nhà bếp, Dư Thanh Trạch cười cười, đặt thùng gỗ và đèn dầu trong tay xuống. Sau đó, hắn kéo y ra sau cửa nhà tắm, hôn y.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Trong nhà tắm tối thui, vẫn còn hơi nước chưa tan hết, hai người ôm hôn kịch liệt. Bóng tối tạo cho Thường Nhạc cảm giác an toàn, bởi vì không nhìn thấy gì, nên cảm giác hiện tại rất rõ ràng, mà người thân ở bên ngoài có thể sẽ bước vào bất cứ lúc nào khiến cho y vừa khẩn trương lại vừa kích thích, cảm giác mâu thuẫn này thú vị hơn so với những cảm xúc trước đây. Y ngửa đầu, nhiệt tình đáp trả, chỉ chốc lát sau, y có cảm giác cơ thể của mình lại nảy sinh biến hoá.
Dư Thanh Trạch cũng nhận ra sự nhiệt tình dị thường ngày hôm nay của Nhạc ca nhi, thời điểm ôm chặt Nhạc ca nhi, hắn đã nhạy bén mà nhận ra cảm giác tồn tại mãnh liệt của tiểu nhạc nhạc. Hắn kích động, đưa tay định chào hỏi với tiểu nhạc nhạc một cái.
Nhưng trong lúc hắn định đưa tay chạm vào tiểu nhạc nhạc, bên ngoài có một tiếng hô to làm cơ thể của Nhạc ca nhi cứng đờ.
"Ca?" Tiếng kêu của Thường Hạo từ nhà bếp vang lên.
Thường Nhạc ghé vào trong lòng Dư Thanh Trạch, đem mặt chôn vào trong ngực của hắn, không dám nhúc nhích, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của Dư đại ca.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ thu tay lại, ôm chặt Nhạc ca nhi, nhẹ vỗ lên lưng y để y thả lỏng, hôn lên vành tai của y, hơi thở ấm áp kề bên tai y, nói: "Không sao đâu."
"Ủa? Ca đi đâu rồi nhỉ? Ngay cả Dư đại ca cũng không thấy." Tiểu thiếu niên không tìm được ca của mình, cũng không nhìn thấy Dư Thanh Trạch, đành phải chạy lộc cộc về phòng.
Nghe tiếng bước chân của Thường Hạo đã đi xa, Thường Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên.
Dư Thanh Trạch hôn chóp mũi của y một cái, cười khẽ, nhỏ giọng hỏi: "Ta đã nói là không sao rồi mà, chúng ta tiếp tục?"
Thường Nhạc tức giận vỗ lên ngực hắn một cái, doạ chết y, tiểu nhạc nhạc cũng mềm rồi, còn tiếp tục cái gì nữa? Y chỉnh sửa lại y phục rồi đi ra ngoài.
Dư Thanh Trạch chưa muốn thả người đi, hắn vội giữ chặt y lại, hôn một cái, sau đó mới thả cho y rời đi.
"Đi ngủ đi, ngủ ngon."
Thường Nhạc cũng hôn đáp trả một cái, đây là phương thức chúc ngủ ngon kiểu mới của y.
Hai người ngươi tới ta đi, đến lúc Thường Nhạc về phòng, chợt bắt gặp Thường Hạo vừa tới tìm y.
"Ca, ta định tìm ngươi đổi gối đầu, nhưng... A! Ngươi thấy nóng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?" Thường Hạo tò mò quan sát ca của nhóc.
Thường Nhạc khoa tay nói: Lúc nãy mới đi tìm Sướng ca nhi có chút việc, lúc đi có hơi nóng.
"À... Ta có thể đổi gối đầu không? Ta muốn lấy cái gối dài dài kia, để ta và Gia Bảo ca ngủ chung."
Trong lòng Thường Nhạc chột dạ, y gật đầu, đi lấy gối đầu cho nhóc.
Chờ đến khi Thường Hạo cầm gối đi ngủ, y lập tức xoay người, bắt gặp Dư Thanh Trạch đứng ở cửa mỉm cười với y.
Thường Nhạc trừng mắt liếc hắn, xoay người về phòng. Dư Thanh Trạch sờ mũi, cười trở về phòng.
Đang trong mùa thu hoạch, nên trường học cũng cho nghỉ.
Bốn ngày thu hoạch, thật sự rất mệt, nhưng bởi vì đã có giường lúa, lúc đánh hạt thóc thì nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Đây là lần đầu tiên Gia Bảo thu hoạch, lúc bắt đầu thì cảm thấy rất mới mẻ, sau nửa ngày đánh thóc, ngày hôm sau, cánh tay của hắn tê mỏi vô cùng, gần như nâng không nổi nữa. Có điều, hắn vẫn kiên trì không than khổ.
Trong thôn cũng có không ít người mua giường lúa của trưởng thôn, có vài hộ là cùng nhau hùn tiền mua. Trong lúc đánh hạt thóc, mọi người còn nói với nhau rằng đánh thóc lên giường lúa này nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, bọn họ còn nghe nói đây là phát minh của Dư Thanh Trạch, ai nấy cũng giật mình.
Dư Thanh Trạch này, chẳng những biết nấu ăn, biết buôn bán, có lẽ cũng có thể làm thợ mộc!
Nghe những lời bọn họ nói, Dư Thanh Trạch chỉ cười, nghe tai này lọt qua tai kia.
Sau bốn ngày, đúng thời hạn, cả nhà Thường Nhạc thu hoạch xong, nhưng hơn một nửa nhân công còn lại trong tiệm thì vẫn chưa thu hoạch xong.
Bọn họ đành phải chờ thêm một ngày, nhân ngày hôm nay, Dư Thanh Trạch đi xử lý thủ tục đất đai cho xong luôn.
Năm ngày trôi qua, đa số nhân công đã giúp gia đình thu hoạch gần xong rồi, còn lại có thể để cho người nhà tiếp tục làm, Dư Thanh Trạch thông tri cho bọn họ chuẩn bị trở về cửa tiệm làm việc.
Ngày hai tháng mười, buổi chiều, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc mang Gia Bảo trở về thành. Bọn họ mua thêm đồ ăn, gia vị, chùi rửa dụng cụ làm bếp, chuẩn bị cho ngày mai.
Vào ban đêm, Dư Thanh Trạch lại tóm Nhạc ca nhi vào lòng hôn một trận. Mấy ngày qua, hai người về nhà, chỉ có thể lén lút giống như trộm hẹn hò vậy, tuy cũng khá kích thích, nhưng không đủ tận hứng. Hình như Nhạc ca nhi cũng cảm thấy như vậy, bị hôn đến mức môi sưng lên, y mới được buông tha. Đêm nay, cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng chào hỏi thành công với tiểu nhạc nhạc, còn được chứng kiến vẻ mặt sợ hãi khiến cho hắn 'ý, loạn, tình, mê'.
Ngày ba tháng mười, tiệm ăn vặt đúng giờ khai trương.
Sáng hôm nay, hai huynh đệ Thái Thần Hi và Thái Vân Úy nói cho bọn họ biết một tin, hai ngày trước, Vương Ký ở cách vách vừa đẩy ra món bánh ướt. Không ít khách vẫn còn tưởng niệm hương vị của bánh ướt, nên đến ăn rất đông.
Thái Thần Hi hỏi: "Dư đại ca, có phải các ngươi đã bán công thức không?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không có, người lúc trước cung ứng bánh ước cho ta hiện tại đang bán bánh ướt ở chợ bán thức ăn ở thành tây, có lẽ là ông ta mua từ nơi đó."
"À! Vậy thì được, nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn ăn mì lạnh và bánh ướt, ngươi không định tiếp tục bán sao?"
"Ta không có thời gian, lượng khách muốn ăn bánh ướt cũng không nhiều, sau này sẽ càng ngày càng giảm, không lời nhiều. Trong thời gian này, bọn ta chỉ chuyên chú làm điểm tâm, thu hút thật nhiều khách nhân, như vậy mới lời nhiều. Hơn nữa, thời tiết đang trở lạnh, ăn món lạnh vào dễ bị tiêu chảy."
Ra là vậy, hai huynh đệ bọn họ không lo lắng nữa.
Chỉ là, không tới hai ngày sau, Vương Ký lại cho ra mắt một món mới, chuyện này khiến cho Dư Thanh Trạch không thể không coi trọng.
Bởi vì, món mới mà bọn họ cho ra mắt là... Chè nấm tuyết.