Dư Thanh Trạch kéo tám bao bột mì về tiệm ăn vặt, hắn không ngờ vậy mà mình mua được, trên đường đi, khoé miệng của hắn vẫn luôn tươi cười.
Sướng ca nhi và Thiết Trụ bọn họ thấy hắn kéo về một xe bột mì, hỏi hắn mua ở đâu.
Dư Thanh Trạch cười đáp: “Hôm nay thuyền bột mì của Vận May về, ta mua tại chỗ của bọn họ, rẻ hơn một văn nửa cân.”
“Thật sao? Không phải họ không cho Khang lão bản bán cho chúng ta sao? Sao lại bán cho ngươi?” Sướng ca nhi kinh ngạc hỏi.
“Quản sự không nhận ra ta.” Dư Thanh Trạch cười nói.
“Ha ha ha ha ha!” Sướng ca nhi nghe xong, nhịn không được cười to, một lát sau mới nói: “Có lẽ quản sự đó chưa từng tới quán ăn của chúng ta, nên không nhận ra ngươi.”
“Phải, nhưng chắc là lần sau ta không đi được nữa, lúc về có gặp lão bản của bọn họ, ông ta nhận ra ta.”
Thiết Trụ cười nói: “Lần sau để ta đi thử, lần tới thì để Nhị Ngưu đi, bọn họ không cho người khác bán cho chúng ta, thì chúng ta tới tận nơi của bọn họ mua! Cho bọn họ tức chết!”
Dư Thanh Trạch cười gật đầu: “Được, lần sau ngươi đi đi. Có điều, ngày mai vẫn phải mua ở cửa hàng khác trước, thừa dịp bọn chúng chưa nhận ra, chúng ta mua nhiều một chút.”
Thiết Trụ và Nhị Ngưu gật đầu: “Vâng.”
Cất bột mì, Dư Thanh Trạch trở lại tửu lâu, bây giờ tửu lâu vẫn chưa đóng cửa.
Nhạc ca nhi và Gia Bảo đang ở dưới bếp nấu ăn, thấy hắn trở về, quay qua nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch cười kể lại cho bọn họ nghe.
Bọn họ nghe vậy, mừng rỡ.
Đại Tùng nói: “Chờ thuyền hải sản về, bọn ta cũng đến mua trực tiếp được không?”
Dư Thanh Trạch nói: “Được chứ, nhưng không biết khi nào thuyền hải sản mới về, ngày mai ta sẽ đi tiếp.”
Rửa mặt sạch sẽ, thay y phục, Dư Thanh Trạch thế chỗ cho Gia Bảo.
“Đại ca, tầng hai gọi món, gồm ba đĩa đuôi cá xoè khổng tước, hai đĩa ngỗng hầm, hai đĩa cải xào thịt. Cũng may ngươi về kịp, mấy món này ngươi làm đi, ta sợ mình làm không tốt.”
“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Dư Thanh Trạch mang tạp dề, nhìn đơn gọi món, bắt đầu thuần thục chế biến nguyên liệu, lúc này trông hắn rất nghiêm túc.
Tuy hôm nay may mắn mua được bột mì, nhưng vấn đề chính vẫn chưa được giải quyết. Hắn vẫn chưa biết người đứng sau Vận May là ai, trong lòng vẫn nặng nề.
Hắn không cho rằng lão bản trung niên kia là kẻ chủ mưu, công việc của hai bên không giống, cũng không quen gì nhau. Chẳng có lý do gì để tính kế nhau cả, không thể nào có chuyện vô duyên vô cớ đối phó hắn.
Rốt cuộc, kẻ đứng sau là ai? Là Hương Mãn Lâu, hay là quán ăn khác?
Nếu không giải quyết được vấn đề này, sau này nguồn hàng của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng. Cảm giác khi bị kẻ khác ngáng đường, thật khó chịu.
Nếu có thể tự vận chuyển bột mì và hải sản chất lượng cao thì tốt rồi. Dư Thanh Trạch nghĩ vậy.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch dậy sớm đến bến tàu chờ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Liên tục đi không công hai ngày, có lẽ ngày mai thuyền hải sản mới về.
Thấy trời không còn sớm, sắp đến trưa, hắn đứng lên, phủi cỏ sau mông, run rẩy mát xa chân. Đợi đến khi hết tê chân, máu tuần hoàn trở lại, mới trở về.
Lúc tới cửa thành bắc, Dư Thanh Trạch tình cờ gặp hai người quen đi ra từ một con hẻm.
Khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt nhỏ và hai cái tai to, là lão bản của Vận May. Còn người đi cùng ông là thanh niên hôm qua vận chuyển bột mì về.
Hai người vừa đi vừa nói, lão bản Vận May kích động nói gì đó, vừa nói vừa diễn tả. Thanh niên còn lại nghiêng đầu tiếp chuyện với ông, sắc mặt rất không khoẻ, hình như không đồng tình với lời nói của ông.
Nói một hồi, ý kiến của cả hai vẫn bất đồng, họ dừng lại, lão bản Vận May kéo thanh niên qua một bên, lại nói tiếp.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng nấp sau một quán nhỏ, lại gần nghe bọn họ nói.
“…Aiz! Sao ta nói mà con không hiểu, con tưởng ta muốn sao? Chúng ta kinh doanh nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đứng vững gót chân, con muốn bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết sao?” Lão bản Vận May rầu rĩ nói.
Thanh niên không phục đáp: “Người cần gì sợ hắn, thanh danh của hắn ở nhà như thế nào, đâu phải người không biết? Loại người như vậy mà người còn giúp, cha thích tự tìm ngược như vậy sao?”
Lão bản Vận May thở dài: “Ta biết phải làm gì bây giờ, dù sao nó cũng là biểu ca của con, thúc thúc của nó là ai, đâu phải con không biết? Hơn nữa, nếu chúng ta không giúp nó, bị nó ngáng chân, chúng ta cũng sẽ chịu thiệt.”
https://aubreyfluer.wordpress.com
Thanh niên trầm mặc một hồi, lại nói: “Người sợ hai thúc cháu nhà đó, chẳng lẽ không sợ bên này? Họ Dư kia, Dư lão bản có quan hệ rất tốt với Thái phủ và Triệu phủ, con còn nghe nói ngày nào Huyện lệnh đại nhân cũng ăn ở tiệm của hắn, người làm như vậy, khác gì đắc tội tất cả bọn họ? Hắn để cho người ra mặt, tất cả mọi chuyện đều để chúng ta làm, còn hắn thì chỉ ngồi một chỗ hưởng lợi. Một khi mọi chuyện bại lộ, hắn chỉ cần phủi mông đến nơi khác kinh doanh, còn chúng ta phải sống ở thành Đồng Sơn này như thế nào?”
Lão bản Vận May giải thích: “Ta đâu có bịt kín đường làm ăn của Dư Ký, biểu ca của con chỉ dặn ta đừng bán cho bọn họ thôi, ta nghĩ như vậy không ổn lắm, nên mới nghĩ ra cách tăng giá. Hơn nữa, ta nghe nói Huyện lệnh đại nhân không ăn được hải sản.”
Thanh niên không biết phải nói gì nhìn cha mình: “Cha, người tăng giá hải sản lên gấp đôi, bột mì cũng tăng gấp đôi, cái này có khác gì bịt kín đường làm ăn của người ta? Huyện lệnh đại nhân không ăn hải sản, chẳng lẽ người nhà hắn cũng không ăn? Thái phủ và Triệu phủ cũng không ăn?”
“…Bọn họ có thể mua bột mì ở cửa hàng khác mà.”
Thanh niên: “…”
“Được rồi, được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, con có nói nữa cũng vô dụng. Mau, tới chỗ biểu ca của con đi.”
“Phiền chết đi được! Chỗ khác không đi, cố tình chạy đến thành Đồng Sơn! Hắn tưởng nơi này là nhà của hắn sao? Mấy cái cách như vậy cũng dám dùng! Đầu bếp trong quán của hắn còn không bằng một nửa trình độ của Dư Ký người ta, bị đoạt chuyện làm ăn là chuyện dễ hiểu mà!”
“Được rồi, lát nữa đi gặp biểu ca của con, không được nói mấy lời này, nếu không sẽ lại xảy ra rắc rối nữa.”
Thanh niên bực dọc rời đi, cha của hắn lắc đầu thở dài, rồi đuổi theo.
Dư Thanh Trạch nghe xong, đăm chiêu nhìn bọn họ, hắn có thể đoán kẻ đứng sau bọn họ là ai, nhưng vẫn chậm rãi theo sau, xác nhận xem có phải bọn họ đến nơi mà hắn đang nghĩ hay không.
Đi theo bọn họ một đoạn đường ngắn, cuối cùng hai người dừng lại trước cửa Hương Mãn Lâu. Thanh niên thì không muốn đi vào, cha của hắn đẩy hắn, hắn mới miễn cưỡng vào trong.
Dư Thanh Trạch thấy lão bản Giả Hiếu Nhân của Hương Mãn Lâu cười đưa bọn họ vào trong, hắn trầm mặc, quay về tửu lâu.
Quả nhiên là Hương Mãn Lâu!
Tại Hương Mãn Lâu, Giả Hiếu Nhân dẫn hai người ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ, kêu tiểu nhị rót trà, cười hỏi: “A Xương vất vả rồi, hàng về rồi phải không?”
“Sắp rồi.” Thanh niên được gọi là A Xương tuỳ tiện đáp, hắn nhìn ba bốn bàn khách trong quán, nói: “Biểu ca, không phải ngươi vẫn đang làm ăn rất tốt sao? Chưa tới trưa mà đã có khách rồi.”
Giả Hiếu Nhân lắc đầu, nói: “Không thể so với lúc trước, trước đây lúc nào khách cũng ngồi đầy bàn. Bây giờ chủ yếu là các thương nhân, khách địa phương quá ít.”
“Ồ.” A Xương thầm nghĩ, khách địa phương chỉ cần có mắt là tự biết tay nghề của Dư Ký ngon hơn.
Bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có một đám người bước vào, Giả Hiếu Nhân thấy, nói với hai người: “Khách đặt nhã gian tới rồi, ta phải đi tiếp đón, các ngươi muốn ăn gì cứ gọi, không cần khách sáo với ta.”
Nói xong, Giả Hiếu Nhân đi tới cửa đón khách: “Ai chà! Liêu lão gia, Từ chưởng quầy, các vị tới rồi. Nhã gian đã được chuẩn bị xong, mời các vị vào trong.”
“Haha, Giả lão bản, ngài tự mình tiếp đón à? Vất vả, vất vả rồi.” Liêu lão gia khách sáo vài câu với Giả Hiếu Nhân, sau đó đi theo hắn vào nhã gian duy nhất của Hương Mãn Lâu.
Bọn họ vào nhã gian, ngồi xuống, tiểu nhị rót trà, Giả Hiếu Nhân hỏi thăm vài câu, sau đó nói: “Các vị muốn ăn gì cứ nói, ta sẽ cho người làm ngay. Liêu lão gia, ngài có muốn uống chút rượu không? Trạng Nguyên Hồng hay vẫn là Trúc Diệp Thanh?”
Liêu lão gia hỏi những người còn lại, rồi nói: “Một vò Trúc Diệp Thanh đi, các ngươi muốn ăn gì?”
Những người kia lần lượt gọi món.
“Được, sẽ có ngay cho các vị, ta xin phép đi trước.” Giả Hiếu Nhân ra ngoài.
Hắn vừa đóng cửa lại, lập tức có người oán giận nói: “Lão Liêu, sao ngươi lại đặt bàn ở chỗ này? Không phải đã nói là sẽ đến Tụ Phúc Lâu ở ngã ba sao? Đồ ăn của quán này chẳng ra gì.”
Liêu lão gia thở dài: “Hết cách rồi, nhã gian của Tụ Phúc Lâu đã chật kín, không còn phòng trống.”
Người kia lại nói: “Tại ngươi đặt trễ quá.”
Liêu lão gia nói: “Sáng hôm qua ta có cho người đến Tụ Phúc Lâu, cũng không còn nhã gian. Trưa và tối hôm qua, ngay cả trưa và tối hôm nay cũng đã bị đặt trước, nên ta mới phải đến quán này.”
Lại có người nói: “Tụ Phúc Lâu bán đắt lắm, phải đặt trước ba ngày, hôm sinh thần của lão sao nhà ta, gia đình ta muốn tổ chức ở Tụ Phúc Lâu, nên đã đặt trước ba ngày. Dư lão bản nghe nói hôm đó là sinh thần của lão sao nhà ta, còn giúp bọn ta xin Thái phủ nhường lại nhã gian.”
“Xin Thái phủ nhường lại nhã gian?”
Người nọ đáp: “Phải, nghe nói hôm đó cũng là sinh thần của Dư lão bản, Thái lão phu lang muốn chúc mừng hắn. Ban đầu, nhã gian đó vốn dùng để tổ chức sinh thần cho Dư lão bản, cuối cùng lại nhường cho bọn ta.”
“Thì ra là vậy, Dư lão bản thật tử tế. Nghe nói thôn của phu lang nhà hắn, nhờ công thức chế biến bí truyền của hắn, dạy cho bọn họ làm đồ khô, nhà nào cũng có thu nhập tốt, coi như là thôn khá giả nhất so với mấy thôn kia. Nói mới nhớ, chắc là tháng sau đồ khô sẽ được bán lại, nhớ đến hương vị mà ta được thưởng thức vào năm trước, nghĩ tới là chảy nước miếng. Ta thích nhất là khô gà, xào với một ít rau cần, tỏi là đủ đưa cơm rồi, không cần phải có tay nghề nấu nướng.”
“Đúng vậy, hương vị thật sự rất ngon, nhắm rượu là tuyệt nhất! Sắp tới đồ khô được bán lại, chắc chắn bọn họ cũng sẽ cho ra món mới, chúng ta bàn bạc trước, lần sau sẽ qua đó uống thật say!”
“Được, ngươi nói đó, tới đó ngươi đừng có tìm cớ từ chối uống để chạy nha.”
“Được thôi! Chừng nào đến Tụ Phúc Lâu, ngươi kêu bao nhiêu, ta cũng có thể uống được hết!”
“…”
Giả Hiếu Nhân đứng ở bên ngoài nghe, sắc mặt đen như mực tàu.