Tạ Tùy trở lại phòng học, bắt đầu phát sầu vì chuyện đạt yêu cầu.
Trước đây điểm thi của cậu đều là 0, chỉ có duy nhất một lần tô lung tung rồi lừa được 24 điểm từ máy chấm trắc nghiệm. Đó đã là nể tình rồi đấy, ngoài lần đó ra thì mỗi lần thi đều nộp giấy trắng cả.
Đương nhiên phần thưởng là một niềm vui lớn nhưng cũng không phải Tạ Tùy chỉ vì điều này. Cậu không muốn làm Tịch Bạch thất vọng, giống như cậu thật sự là bùn nhão không thể trét tường, cho dù cố gắng đi nữa thì cũng chỉ có thể được như vậy mà thôi.
Bởi vì nền tảng của cậu kém quá nhiều nền muốn lập tức đuổi kịp gần như là chuyện không thể.
Mấy chàng trai ngồi sau tụ vào một chỗ bàn bạc mưu tính gì đó, Tạ Tùy ngồi xuống tiếp tục xem sách tiếng Anh. Ngay sau đó, Tùng Dụ Chu tỏ vẻ thần bí gọi Tưởng Trọng Ninh, Tạ Tùy và mấy bạn nam khác đi ra ngoài.
“Đáp án trắc nghiệm của đề tiếng Anh mới ra lò đây, chắc chắn chính xác, để đảm bảo an toàn thì học thuộc đi. Còn một tiếng nữa là kiểm tra, thuộc được bao nhiêu thì thuộc.”
Tưởng Trọng Ninh cầm lấy “tờ phao thi” xem thử, nói với giọng khó tin “Cậu lấy từ đâu ra vậy?”
“Vừa rồi đám Tần Kiêu bán, ông đây bỏ nhiều tiền để mua đấy, nghe nói đêm hôm qua đám bọn nó lẻn vào văn phòng giáo viên tiếng Anh trộm đáp án mẫu.”
“Thật hay giả vậy?” Tưởng Trọng Ninh không tin lắm, “Hay là bọn nó lừa đảo?”
“Bọn nó còn chụp cả ảnh lúc lén vào văn phòng để tìm đáp án mà. Tôi thấy ảnh rồi mới trả tiền, đảm bảo là thật.”
“Được rồi, tôi chép lại một bản. Mặc kệ thật hay giả, có còn tốt hơn không. Ông đây nhìn tiếng Anh chả hiểu được chữ nào.”
Mấy bạn nam bắt đầu chép lại một bản “phao” nhỏ.
“Tôi nói các cậu đừng có mà chép lại y hệt đấy, đến khi bị bắt thì tiêu đời cả lũ. Chép lại tương đối đủ để đạt điểm chuẩn là được rồi.”
Tùng Dụ Chu không yên tâm với mấy tên ngốc này.
“Được rồi, còn cần cậu nói à.”
Đều là “tay già đời” trong phòng thi, đám con trai biết phải làm như thế nào.
Tạ Tùy quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, có chút lo lắng mà nói “Đừng để bị bắt đấy.”
Đây không phải chỉ đơn giản là chuyện mang theo sách hay quay cóp đáp án của bạn bàn trước, loại chuyện ăn trộm đáp án rồi sao chép ra thế này có tính chất nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Anh Tùy, anh không chép một bản à?” Tùng Dụ Chu đưa đáp án đến trước mặt Tạ Tùy, “Bỏ công bỏ sức học trong thời gian dài như vậy, cho dù lúc làm bài không xem thì khi làm xong có thể kiểm tra lại đáp án cũng được mà. Thi được điểm cao cho Tịch Bạch vui.”
Ánh mắt Tạ Tùy dừng lại trên trang giấy mỏng ở trước mặt, trên đó chia từng hàng 5 câu, viết đáp án của đề tiếng Anh tiêu chuẩn nhất.
Lúc cậu làm bài không xem, làm xong so đáp án, nếu như không thay đổi bài làm thì hình như cũng không có làm gì sai.
Ít ra cậu có thể biết được bản thân thi có đạt điểm chuẩn hay không.
Tạ Tùy chỉ do dự vài giây rồi lập tức dời tầm mắt đi, “Thôi, tôi không cần.”
Học thuộc đáp án tiêu chuẩn rồi đến lúc làm bài khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, cậu không muốn như vậy. Mỗi ngày Tịch Bạch đều sẽ bớt thời gian rảnh ra để phụ đạo tiếng Anh cho cậu. Cậu không muốn lãng phí thời gian của cô, dựa vào chính thực lực của mình để đi làm bài, dù có không đạt được yêu cầu thì đấy cũng là trình độ thật sự của cậu.
Vốn dĩ chẳng phải chuyện hay ho gì nên Tùng Dụ Chu cũng không khuyên Tạ Tùy.
Phần thi tiếng Anh diễn ra trong hai tiếng rưỡi. Sau khi làm xong ra tới bên ngoài, đầu óc Tạ Tùy đã như hồ nhão.
Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đọc rồi phân tích, cẩn thận phiên dịch từng câu trong đề bài.
Có điều hậu quả của việc đó chính là cậu chưa làm xong, thật sự không còn thời gian để viết đoạn văn.
Cho nên Tạ Tùy cũng không có kỳ vọng gì vào bài thi tiếng Anh này. Cậu không thể phán đoán trước xem bản thân mình có đạt điểm chuẩn hay không, thấp thỏm bất an đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy một cô gái đẩy xe đạp ở phía xa xa, đang đứng dưới tán cây ngô đồng đợi cậu.
“Thế nào? Thi được không?”
Trên trán cô gái rịn mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, nhìn qua cô còn có vẻ khẩn trương hơn cả cậu.
Tạ Tùy không trả lời, lại nâng mặt cô lên, dùng ống tay áo cẩn thận lau đi lớp mồ hôi trên trán cô, lẩm bẩm như nói vu vơ “Đạt yêu cầu thì hẳn là không thành vấn đề, cậu có muốn khen thưởng trước không?”
Tạ Tùy áp sát vào cô, chỉ chỉ lên mặt mình.
Tịch Bạch cười đẩy cậu ra, “Nhìn điểm rồi lại nói.”
Tạ Tùy tiếp nhận chiếc xe đạp trắng hồng trong tay Tịch Bạch, leo lên xe rồi cùng cô chầm chậm đạp dưới bóng ngô đồng ấm áp ánh dương.
“Dọn về đi.”
“Ừ.”
“Có phải người trong nhà đối xử không tốt với cậu không?”
Tịch Bạch dừng một chút, nói: “Không có.”
Tình huống trong nhà, cô chưa từng nói cho bất kỳ ai nghe. Cho dù mọi người biết cô có một người chị “đặc biệt” nhưng họ không biết cha mẹ lại đối xử bất công giữa hai đứa nhỏ như vậy.
Tịch Bạch lại càng không nói những chuyện này cho Tạ Tùy.
“Ông đây cứ có cảm giác kì quái.” Tạ Tùy nghi ngờ nhìn cô, “Nếu người trong nhà đối xử không tốt với cậu thì phải nói với tôi đấy?”
“Không có, cậu gặp bà nội của tôi rồi mà. Bà đối xử với tôi rất tốt.”
Tịch Bạch nói vậy thoáng đánh tan nghi ngờ trong lòng Tạ Tùy, cậu gật gật đầu, có điều thật lâu sau Tịch Bạch lại hỏi cậu với giọng đùa giỡn: “Nếu tôi nói với cậu thì cậu tính làm gì? Cũng đâu thể đến nhà tối đánh người đâu nhỉ?”
Tạ Tùy lắc đầu, “Cậu đã nói nắm đấm không thể giải quyết được chuyện gì cả, tôi nhớ mà.”
“Ừ.”
Thật ngoan.
“Có điều tôi sẽ đưa cậu đi.”
Tịch Bạch ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Cậu đang nhíu mày nhìn ánh tà dương như máu ở phía xa, bình tĩnh nói: “Tôi đưa cậu đi trốn.”
Tịch Bạch bật cười, “Cậu dẫn tôi đi đâu?”
“Không biết.”
Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, không hề giống với dáng vẻ đang nói đùa, “Dù sao chắc chắn là tôi có thể nuôi được cậu, tuyệt đối không để cậu chịu khổ.”
Nếu đời trước Tạ Tùy cũng nghiêm túc nói với cô “Tôi đưa cậu đi trốn” như vậy thì có lẽ cô sẽ thật sự bỏ đi theo cậu. Như vậy các chuyện phía sau đều không xảy ra, đều sẽ không phát sinh. Tạ Tùy không bị thương, Tịch Bạch cũng sẽ không chết.
Có điều khi đó, Tịch Bạch không hề quen biết với Tạ Tùy.
Cho nên gặp gỡ trong cuộc đời ấy mà, có đôi khi không nói rõ được. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô sẽ cố gắng sửa chữa sai lầm đời trước, bù đắp tiếc nuối.
“Tạ Tùy, lời này tôi ghi nhớ. Nếu có một ngày tôi mệt mỏi hoặc không muốn sống cuộc sống như hiện tại, cậu phải dẫn tôi chạy trốn, kiếm tiền nuôi tôi. Không được nuốt lời đâu đấy.”
Tạ Tùy giật mình, sau đó gật đầu thật mạnh, “Tôi hứa với cậu.”
Đó là lời hứa đầu tiên trong cuộc đời chàng trai trẻ. Cậu cẩn thận cất nó vào sâu tận đáy lòng, trân trọng nó.
Vài ngày sau, điểm thi giữa kì các môn được thông báo dần dần.
Nằm ngoài dự kiến của thầy cô là Tạ Tùy không nộp giấy trắng như trước. Cậu lại còn viết bài thi, đặc biệt là bài Ngữ văn. Đừng nói đọc hiểu, ngày cả phần viết văn cậu cũng làm đầy đủ, 800 chữ rõ ràng. Tuy rằng hành văn chẳng có gì hay nhưng tốt xấu gì câu chữ cũng trôi chảy, biểu đạt rõ ràng, lại không bị sai chính tả.
Điểm tối đa là 150, bài Ngữ văn của cậu được 95, đã đạt điểm chuẩn.
Đám con trai nhốn nháo truyền đọc bài thi của Tạ Tùy, trợn mắt há miệng, chỉ còn thiếu mỗi quỳ xuống đất bái lạy.
Khoảng cách từ 0 đến 95 điểm chỉ khác biệt ở việc nghiêm túc làm xong tất cả các câu trong bài thi.
“Anh Tùy lợi hại quá.” Tùng Dụ Chu cầm bài thi, ghé sát vào Tạ Tùy, nói nhỏ: “Anh chép phao kiểu gì thế? Ngữ văn mà có thể chép nhiều như vậy, kỹ thuật này cao siêu quá đi.”
Tạ Tùy lạnh lùng liếc cậu ta một cái, đoạt bài thi lại, cẩn thận kẹp vào sách, chờ lát nữa tan học sẽ đưa cho Tịch Bạch xem.
Tưởng Trọng Ninh đi tới, vòng tay qua kẹp cổ Tùng Dụ Chu, “Chép cái cmm ấy, mỗi bài thi đều là anh Tùy tự làm đấy.”
“Thật hay giả vậy?”
“Người ta thi tốt để đến chỗ Tịch Bạch nhận thưởng đó mà.”
“Đây là phép màu xoay chuyển của tình yêu đấy sao?”
Tạ Tùy đứng dậy lấy nước, nhấc chân đá vào mông Tùng Dụ Chu một cái, “Lăn m* mày đi, đừng có cản đường ông đi.”
Đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm đi vào lớp với khuôn mặt sa sầm, hô lớn về phía đám con trai đang cãi nhau ầm ĩ ở phía sau: “Tần Kiêu, em đi ra đây cho tôi!”
Tần Kiêu đi theo giáo viên chủ nhiệm đến văn phòng với vẻ mặt trắng bệch. Đám người Tùng Dụ Chu hai mặt nhìn nhau, đáy lòng dần dần trào dâng cảm giác bất an.
Tiết cuối cùng là môn tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh bảo ban cán sự môn phát bài thi.
Bạn bè trong lớp đều nhận được bài thi, ngay cả Tưởng Trọng Ninh cũng vậy. Chỉ có Tạ Tùy và đám Tùng Dụ Chu là không có bài.
Những người không nhận được bài thi đều là mấy bạn nam mua đáp án từ chỗ Tần Kiêu. Tùng Dụ Chu thấp thỏm trong lòng, nhìn về phía bài thi của Tưởng Trọng Ninh, trong cột điểm tổng là con số 38 thảm thương, đúng là phong cách của cậu ta.
“Không phải chứ, cậu chỉ thi được 38 điểm thôi à?”
Tưởng Trọng Ninh thành thật trả lời: “Đáp án cậu cho lại không mang vào phòng thi được, ông đây ngồi xuống đã quên ngay chẳng nhớ được chữ nào, đành phải tự làm đại.”
Tùng Dụ Chu nhếch miệng, “Sao lại ngu đến vậy, đưa đáp án cho rồi cũng không nhớ được.”
Tưởng Trọng Ninh gãi gãi đầu, “Cậu vẫn nên tự lo cho chính mình đi kìa. Tôi thấy có vẻ chuyện này không xong rồi.”
Tùng Dụ Chu thật sự thấy sợ hãi, nhìn mấy bạn nam xung quanh đều không nhận được bài thi, Tần Kiêu thì bị gọi lên văn phòng, hiển nhiên là mọi chuyện đã bị lộ.
“Ấy, không đúng, anh Tùy đâu có chép đáp án, sao cũng không nhận được bài thi?”
Tưởng Trọng Ninh nhún nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu.
Tạ Tùy nhíu mày.
Rất nhanh, giáo viên Tiếng Anh đi vào lớp với vẻ mặt nghiêm túc, nói với giọng điệu trào phúng: “Lần này điểm trung bình tiếng Anh của lớp này sắp vượt qua cả lớp chọn rồi đấy, giỏi ghê chưa?”
Mấy bạn nam ngồi cuối lớp nhìn nhìn nhau, trong lòng biết thôi xong đời rồi, quả nhiên đã bị phát hiện.
“Trong lớp này có mấy bạn đạt được số điểm rất khác với thành tích học tập thường ngày. Bài thi của các bạn này đều bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại. Thi không được tốt cũng không xấu hổ. Các em biết cái gì mới đáng xấu hổ không?”
Các bạn trong lớp đều im thin thít, không ai trả lời cô giáo.
“Thật đáng xấu hổ khi đắc chí do cầm thứ vinh quang vốn không thuộc về mình.”
“Các em cho rằng mình thi được điểm cao thì ghê gớm lắm phải không? Theo tôi, các em còn không bằng những bạn được 0 điểm vì ít nhất các bạn đó còn thành thật.” Giáo viên tiếng Anh cực kỳ tức giận “Tôi không quản được mấy em, có vấn đề gì thì đi giải thích với giáo viên chủ nhiệm của lớp này ấy.”
Giáo viên tiếng Anh lấy ra một đề thi, “Tiếp theo chúng ta nói về một số lỗi sai hay gặp trong bài thi của các em.”
Phía cuối lớp truyền đến tiếng vang, cái bàn của Tạ Tùy bị đẩy về trước, cậu thì dựa vào lưng ghế, ngước đôi mắt đen nhánh lên lạnh lùng nhìn về phía giáo viên tiếng Anh.
“Bài thi của em đâu?”
Giáo viên tiếng Anh bị cậu nhìn chằm chằm đến dựng lông tơ, xụ mặt nói: “Tôi nói rồi, bài thi của các bạn chép đáp án đều bị giữ ở chỗ giáo viên chủ nhiệm ấy.”
Tùng Dụ Chu lập tức đứng lên nói: “Cô ơi, bọn em chép thì bọn em nhận. Nhưng Tạ Tùy không chép thì tại sao bài thi cũng bị đưa đến chỗ giáo viên chủ nhiệm?”
Giáo viên tiếng Anh cười lạnh một tiếng: “Một người lần nào thi cũng nộp giấy trắng lấy 0 điểm mà em cho rằng đạt điểm chuẩn dễ dàng như vậy sao? Nói ra ai tin.”
“Anh Tùy đạt điểm chuẩn môn tiếng Anh?”
“Ôi đờ mờ vậy mà đạt điểm chuẩn luôn hả?”
“Ngầu vl ấy.”
Mấy bạn nam nhốn nháo bàn tán. Giáo viên tiếng Anh dùng sức vỗ vỗ bục giảng, “Im lặng nào. Chép đáp án rồi đạt điểm tiêu chuẩn thì cũng có cái gì hay ho? Bùn nhão không trét được lên tường. Không phục thì các em đi tìm giáo viên chủ nhiệm đi, đừng có gây rối trong tiết của tôi.”
Trong lòng Tạ Tùy thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ít ra thì cậu đã không làm thất vọng công sức nỗ lực của bản thân mấy ngày nay, cũng không phụ công Tịch Bạch đã dành ra thời gian và tâm huyết cho cậu.
Bây giờ chuyện cậu muốn làm nhất là lao tới trước mặt Tịch Bạch nói với cô rằng cậu không phải là bùn nhão không trét được tường, cậu cũng có thể trở nên ưu tú, chỉ cần cô đồng ý tin tưởng cậu.
Trong văn phòng, một loạt thiếu niên ủ rũ cụp đuôi đứng trước bàn của giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp 19 tên là Triệu Đức Dương, là một người đàn ông tầm 40 tuổi, tận tụy chăm chỉ trong công việc dạy học tuyến đầu. Thời trẻ ông bị hói, bây giờ ngày càng ít tóc, Địa Trung Hải đã sắp biến thành Thái Bình Dương rồi, thế nên cho dù là mùa hè ông vẫn quen đội mũ nồi* trên đầu.
*mũ nồi = mũ beret
Rất nhiều học sinh lén lút nói trán Triệu Đức Dương bị hói là do cái tình tình khó ưa của ông.
Ông ta đập cả xấp bài thi nặng nề lên bàn, trái tim của mấy cậu học sinh cũng thình thịch theo.
“Sao chép đáp án, sao chép đáp án, các em có biết hành vi sao chép này của các em là ăn cắp, nếu không phải trong trường học thì hành vi phạm pháp này đủ để cho các em đến cục cảnh sát đấy.”
Đám nam sinh thì thầm nói: “Đáp án là mua lại chứ đâu phải ăn trộm.”
“Điểm của các em còn không phải là trộm tới à?” Triệu Đức Dương mở mấy bài thi ra, “Tùng Dụ Chu 98 điểm, Lý Hưng Triết 117 điểm, Hà Thuy 104 điểm. Bài thi tiếng Anh lần trước các em được bao nhiêu chứ? Tùng Dụ Chu, lần trước em có được tới 40 điểm không?”
Tùng Dụ Chu nghĩ, hình như không, lần trước cậu ta chỉ được 27 điểm thôi thì phải.
Đám nam sinh xoa xoa mũi, lật thuyền trong mương rồi, bọn họ cũng chẳng thể nói được gì.
Tạ Tùy đứng ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Em thi được bao nhiêu điểm?”
Chủ nhiệm lớp trừng mắt hung hăng liếc cậu một cái, rút bài thi của Tạ Tùy ra từ trong xấp bài thi bị nắm đến nhăn nhúm. “Chép cũng chép rồi, em còn không biết mình thi được bao nhiêu điểm à?”
Cột điểm tổng bên trái của phiếu trả lời là một con số 90 đỏ bừng.
Vừa vặn đạt điểm chuẩn.
Tạ Tùy vừa vui vẻ lại vừa tiếc nuối. Tuy đạt điểm chuẩn nhưng vẫn còn kém một điểm với mức điểm khen thưởng của Tiểu Bạch.
Thật tiếc quá.
Chủ nhiệm lớp cất giọng trào phúng, “Tạ Tùy em cũng lợi hại đấy. Không hơn không kém chép vừa đủ điểm tiêu chuẩn. Tính rất chính xác, không như mấy người các em, chép cũng không biết chép, thi được điểm cao như vậy ai tin hả?”
Tạ Tùy lạnh lùng nói: “Em không chép.”
“Ha, ai tin?”
“Mặc kệ các thầy có tin hay không, dù sao ông đây cũng không chép, trả bài thi cho em.”
Tạ Tùy nói xong liền giật lấy bài thi trong tay giáo viên chủ nhiệm.
“Em còn muốn tiêu hủy chứng cứ đấy hả?” Chủ nhiệm lớp đứng lên chỉ vào mặt cậu, “Tôi nói cho các em biết chuyện gian lận tập thể lần này có hậu quả rất nghiêm trọng, sẽ phê bình trước toàn trường.”
Tạ Tùy lấy được bài thi xong thì xoay người rời khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm lớp tức giận hô to phía sau lưng cậu “Tạ Tùy, có gan chép mà không có gan nhận à? Tôi nói cho em biết chuyện gian lận lần này sẽ bị ghi vào học bạ của em, vết nhơ này sẽ theo em cả đời.”
Ở cửa văn phòng, Tạ Tùy bỗng quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh toát ra một tia hung ác, tiếng nói lại được ép đến cực kỳ trầm thấp: “Nói một lần nữa, em không gian lận.”
Trưa hôm đó loa của trường bắt đầu thông báo danh sách học sinh gian lận trong vụ việc vừa rồi.
Tịch Bạch đang vùi đầu sửa lại các lỗi trong bài thi Toán, trên bản nháp đang vẽ tiếp một đường parabol thì nghe được trên loa hai tiếng “Tạ Tùy”, ngòi bút chì trên tay cô bỗng nhiên bị gãy.
Trên loa trường vang lên giọng nói nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm giáo vụ “Gian lận là chuyện đáng xấu hổ vô cùng, hy vọng các học sinh trong trường lấy đó làm nhắc nhở. Một khi bị phát hiện, nhà trường chắc chắn sẽ xử lý nghiêm khắc, sẽ không để những việc xấu xa như thế lan ra trong trường.”
Các bạn học xung quanh sôi nổi bàn luận.
“Lần này điểm trung bình tiếng Anh của lớp 19 sắp bằng điểm lớp mình luôn đó. Một nửa nam sinh lớp đó đều tham gia vào vụ gian lận này.”
“Hình như bên lớp 19 có người lén vào văn phòng trộm đáp án.”
“Đm, đứa nào mà ngầu vậy?”
“Chắc là Tạ Tùy đấy, trừ cậu ta ra thì còn ai nữa. Không phải lần trước cậu ta đã lén vào phòng điều khiển trộm video à?”
“Sao cái gì cậu ta cũng trộm được vậy. Kỹ năng như vậy ở cổ đại chính là đầu trộm đuôi cướp rồi còn gì.”
Tịch Bạch yên lặng vài giây, sau đó đứng dậy bước dài ra khỏi phòng học.
Trên sân thượng, thân hình cao lớn của Tạ Tùy đứng ngược chiều sáng ở trên cầu thang, hơi hơi ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời dần bị che khuất sau những đám mây dày, tia nắng rực rỡ như tạo thành một viền sáng vàng cho những đám mây.
Tưởng Trọng Ninh đứng ở bên cạnh cậu nói: “Anh Tùy, anh đừng sốt ruột. Đợi lát nữa Tiểu Bạch đến bọn em giúp anh giải thích.”
“Giải thích có ích gì cơ chứ. Thầy cô cũng không tin lời chúng ta. Cậu cảm thấy người khác sẽ tin à?”
“Không chép là không chép, như vậy quá oan uổng.”
Tạ Tùy nhìn thời gian, đã qua nửa tiếng rồi, cô ấy không đến.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi đến, cuốn tàn thuốc trên tay Tạ Tùy cọ lên tường tạo ra một đường màu đen.
Cậu cho rằng chỉ cần cậu cố gắng thì sẽ có thể bò ra khỏi vũng bùn. Ngây thơ quá. Cậu mang trên người tấm thân nhem nhuốc, dù có cố gắng đến mấy thì cũng không rửa sạch được.
Tưởng Trọng Ninh nhìn đôi mắt hẹp dài của cậu khôi phục lại sự sắc bén và hung ác trước kia.
Đi xuống cầu thang rồi tiến vào hành lang lớp học, xung quanh có không ít học sinh lặng lẽ liếc mắt nhìn cậu, nhỏ giọng bàn tán.
Giống như đang xem một trò cười.
Cho rằng ôm sách giáo khoa làm bộ làm tịch cố gắng học tập là cậu có thể trở nên tốt hơn, thứ bùn nhão không trét được tường như cậu lại vọng tưởng làm học sinh ngoan.
Không xứng.
Cậu vĩnh viễn không xứng để đứng bên cạnh cô.
Tạ Tùy đến phòng học xách túi đeo một bên màu đen lên, tiếp theo còn có mấy tiết học nhưng cậu cũng không có ý định ngồi học.
Bài thi tiếng Anh chín mươi điểm kia rơi ra khỏi túi, cậu nhặt lên vò lại thành một nắm rồi nhấc tay ném vào thùng rác ven hành lang.
Mẹ nó, từ bỏ!
Khi đi ngang qua văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, đám nam sinh và Tùng Dụ Chu vẫn còn đang ở trong văn phòng, có vẻ như là muốn mời người lớn đến.
Ánh mắt Tạ Tùy lướt qua văn phòng, đột nhiên lại nghe được một giọng nói thanh thúy vang lên, tựa như một hạt mưa đánh vào phiến lá xanh biếc.
“Chắc chắn Tạ Tùy không gian lận.”
Bước chân Tạ Tùy bỗng dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn về phía văn phòng. Qua khe cửa hơi mở, cậu thấy một nữ sinh đứng trước bàn giáo viên trong văn phòng, ánh mặt trời ngược chiều chiếu một bên mặt, khiến cho vài sợi tóc mái trên trán cô như được nhuộm sáng.
Mặt mày Tịch Bạch ửng đỏ, vội vàng rút quyển vở nháp từ trong cặp sách ra, trên vở chi chít những từ đơn tiếng Anh.
“Thầy ơi, em có thể chứng minh, đây đều là các bản nháp mà Tạ Tùy dùng trong thời gian gần đây.” Cô đưa vở nháp cho giáo viên chủ nhiệm lớp 19 - Triệu Đức Dương, “Em vẫn luôn giúp Tạ Tùy học bổ túc, cậu ấy rất nghiêm túc.”
Triệu Đức Dương nhận lấy quyển nháp, lật đại vào trang, ông nhận ra mấy chữ viết nhưng giương nanh múa vuốt trên đó, đúng là chữ của Tạ Tùy.
“Nhưng điều này cũng không thể chứng minh Tạ Tùy không gian lận.” Triệu Đức Dương cau mày, cuốn vở nháp lại chỉ chỉ hàng nam sinh đang đứng sát tường, “Mấy cái cậu này suốt ngày theo chân Tạ Tùy đi lêu lổng, chính bọn họ thừa nhận gian lận, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nếu nói Tạ Tùy không gian lận thì ai tin.”
Tùng Dụ Chu vội nói, “Thật sự là anh Tùy không có chép. Khoảng thời gian này anh ấy vẫn rất chăm chỉ, trước kia bọn em chép bài tập anh ấy cũng khinh thường không chép chứ đừng nói là bài thi.”
“Đó là do cậu ta lười.” Triệu Đức Dương hừ hừ, nhìn về phía Tịch Bạch, “Người như Tạ Tùy, muốn để cậu ta học giỏi thì trừ phi mặt trời mọc lên từ hướng bắc.”
Bàn tay giấu dưới tay áo của Tịch Bạch nắm chặt, cơ thể không kìm nổi mà run lên, “Thầy dựa vào điều gì mà nói như vậy?”
“Tôi đâu có nói sai, bùn nhão không trét được tường.”
Tịch Bạch nhìn ông ta với ánh mắt căm tức, tiếng nói càng trầm thấp, “Tạ Tùy không phải bùn lầy.”
“Đến trễ về sớm, đánh nhau trốn học, thế cũng thôi đi, bây giờ còn gian lận, còn trộm đồ. Đây không phải bùn lầy thì là cái gì?”
“Cậu ấy” Cô gái cắn chặt môi dưới thành màu trắng hồng “Cậu ấy chỉ là…”
Triệu Đức Dương thấy Tịch Bạch nói không ra lời, ông nói đầy thâm ý “Em ở lớp 1 nhỉ, khuyên em không nên làm bạn với người như Tạ Tùy, còn giúp cậu ta học bổ túc nữa, quả thật là lãng phí thời gian.”
Tịch Bạch đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn Triều Đức Dương, cố chấp lặp lại: “Tạ Tùy không gian lận, nếu thầy không tin em sẽ đến chỗ giáo vụ nói chuyện, nếu giáo vụ không tin em sẽ đến văn phòng hiệu trưởng nói chuyện, nếu mọi người đều không tin, em sẽ nói với từng bạn học mà em gặp. Chắc chắn sẽ có người tin cậu ấy.”
Cho dù cả thế giới này đều cảm thấy cậu không tốt, nhưng cậu đối xử tốt với Tịch Bạch, Tịch Bạch thấy cậu tốt.
Thiếu niên ngoài cửa dựa lưng vào tường, cả hô hấp và nhịp tim đều bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Triệu Đức Dương nhíu mày nhìn Tịch Bạch, “Tôi thấy là các em đang yêu sớm phải không?”
Ông ta còn chưa dứt lời, thiếu niên đã đột ngột đẩy cửa đi vào.
“Em có biện pháp chứng minh em không gian lận.”
Cậu đi đến bên cạnh cô gái, kéo cô về phía sau người mình, cao giọng nói: “Bài thi tiếng Anh, em có thể làm lại một lần nữa.”
“Em lại muốn giở trò gì?”
“Thầy Triệu, hãy cho em một cơ hội.”
Triệu Đức Dương kinh ngạc nhìn về phía Tạ Tùy. Đây là lần đầu tiên ông nghe được tiếng “thầy” từ trong miệng cậu.
“Em thật sự muốn làm lại bài thi?”
“Vâng.”
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, đôi mắt đen nhánh của cậu lấp lánh ánh sáng kiên định và vững vàng.
Triệu Đức Dương gọi giáo viên tiếng Anh qua đây cho Tạ Tùy làm lại bài thi khác mà không phải đề thi lần này.
Giáo viên tiếng Anh vẫn nghi ngờ Tạ Tùy nhớ đáp án nên chắc chắn sẽ không dùng các đề thi dự phòng.
Tịch Bạch và mấy nam sinh khác đều bị đẩy ra khỏi phòng học, tựa vào cửa sổ nhìn Tạ Tùy. Giáo viên tiếng Anh và thầy chủ nhiệm canh cậu làm bài, tầm mắt chăm chú không hề rời khỏi.
Tạ Tùy quay qua nhìn Tịch Bạch, cong khóe miệng cười với cô ý nói cứ yên tâm.
Tịch Bạch vẫn thấy lo lắng, cũng không thèm quay về lớp học mà vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài văn phòng.
Giáo viên tiếng Anh nhìn Tạ Tùy từ từ tách câu, dịch từ đơn, làm xong hai bài đọc, vậy mà xác suất đúng còn rất cao.
Hai giáo viên liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt tràn đầy khó tin.
Thật là mặt trời mọc từ phía bắc rồi.
Đương nhiên không làm hết được bài thì, nhưng một tiếng qua đi, Tạ Tùy đã được thả ra khỏi văn phòng.
Tịch Bạch đang ghé vào bên cửa sổ vội vàng đi đến kéo tay cậu tới chỗ rẽ cầu thang vắng người, lo lắng hỏi: “Thế nào? Thầy có tin cậu không?”
Tạ Tùy vặn cổ, “Cậu đoán xem.”
Tịch Bạch đánh một cái lên cánh tay cậu, “Đừng có làm tôi sốt ruột, mau nói đi.”
Tạ Tùy vòng tay lên vai cô, cười nói: “Ba bài đọc tôi đều làm được nên bọn họ không có lý do gì để nghi ngờ nữa cả.”
Tịch Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy xương cốt cả người như sắp mềm nhũn, dựa vào vách tường từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối rồi lại ngồi bệt luôn xuống đất.
Tạ Tùy thấy cô khác lạ, ngồi xuống bên cạnh, nhắc lại: “Bọn họ tin tôi rồi, không có chuyện gì cả Tiểu Bạch.”
Tịch Bạch mím chặt môi, vùi đầu vào đầu gối, thân thể hơi run run.
Cô đang khóc.
Tạ Tùy cảm thấy như ruột gan đều run lên, cậu vươn bàn tay to rộng của mình ra nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Tiểu Bạch.”
Bỗng nhiên Tịch Bạch duỗi hai tay vòng lên cổ cậu, ôm chặt lấy cậu.
Tạ Tùy chợt mở to hai mắt, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chặt lấy bờ vai cậu, vùi mặt vào xương quai xanh của cậu.
Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng và nước mắt ướt át của cô.
“Tôi không biết.”
Giọng nói của cô xen lẫn run rẩy và khóc nức nở: “Tôi không biết phải nói thế nào mới có thể khiến cho bọn họ tin tưởng cậu. Tôi biết cậu không phải người như thế.”
Bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bỗng dừng lại.
Tôi biết, cậu không phải người như thế.
Tạ Tùy từng cảm thấy sống trên thế gian này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng giây phút này, khi cô gái đang bất lực tựa vào bờ vai cậu khóc thút thít, có một cảm xúc trước nay chưa từng có đã lướt qua trong đầu Tạ Tùy, đó chính là cuộc sống này đáng giá.
Cô sẽ mỉm cười với cậu, cũng sẽ khóc vì cậu, lúc cô tức giận thì khẽ đánh cậu, lại rất thương cậu.