Làm Nũng Trong Vòng Tay Ấm

Chương 42 - Có thể yêu đương

Trước Sau

break
Editor: Thanh Việt

Lệ Sâm đi qua giá sách, đi đến chỗ cuối của phòng đọc sách.

Cô đang dựa bên cạnh giá sách, con ngươi nâu sẫm bần thần nhìn ra cửa sổ, ngẩn người.

Vài sợi tóc được ánh nắng chiếu rọi, có vẻ rất trong suốt, cô hơi nhíu mắt, mím chặt môi.

Anh lên tiếng: “Tịch Bạch, em làm sao vậy?”

Tịch Bạch lấy lại tinh thần, giật mình nhìn Lệ Sâm: “Không có gì, em đang… suy nghĩ một vài chuyện.”

“Người kia đâu?”

“À, cậu ta đi rồi.”

Ánh mắt của Tịch Bạch rơi xuống trên mấy quyển từ điển Trung – Anh: “Cậu ấy… là như vậy, không có lễ phép quá, mới vừa nãy đã xúc phạm anh rồi, rất xin lỗi.”

Lệ Sâm hiền hoà cười: “Vì sao em lại muốn giải thích thay cậu ta?”

Đúng rồi, vì sao cô lại muốn giải thích thay Tạ Tuỳ.

Tịch Bạch nhớ tới hành động xấu xa hồi nãy của thiếu niên, hai má không tự chủ được lại đỏ lên, cánh môi còn lưu lại độ ấm và xúc cảm của cậu, ẩm ướt, mềm mềm.

Cô kìm lòng không đặng liếm liếm môi dưới.

Lệ Sâm không biết giờ phút này trong lòng Tịch Bạch đã loạn thành một đoàn, anh đi theo giá sách chọn vài cuốn, hỏi Tịch Bạch: “Em còn muốn xem sách hay là đi về?”

"Đi về đi."

Tịch Bạch đi được vài bước, trong phút chốc hình như nhớ ra cái gì đó, cô lại quay trở lại, lấy mấy quyển sách từ điển Tạ Tuỳ để quên mang đi.

Lệ Sâm lái xe đưa Tịch Bạch trở về, trước cửa biệt thự, anh gọi Tịch Bạch lại: “Tiểu Bạch, chờ chút.”

Tịch Bạch xoay người hỏi anh: “Anh Lệ Sâm, còn có chuyện gì sao?”

“Nếu trong vấn đề học tập có gì khó, có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào, còn có, thời gian bây giờ còn sớm, ôn tập hoàn toàn kịp, không cần liều mạng quá.

Tịch Bạch cười nhẹ: “Được ạ.”

Nụ cười của cô làm Lệ Sâm cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình cũng trở nên rất tốt: “Đúng rồi, nam sinh hồi nãy, thoạt nhìn không giống người hiền lành lắm, em cố gắng ít tiếp xúc với hắn đi.”

Đề cập đến Tạ Tuỳ, Tịch Bạch cụp mắt xuống, sắc màu trong mắt chuyển tối: “Thật ra cậu ấy không xấu, chỉ là nhìn hung dữ.”

Thói tốt được tu dưỡng làm Lệ Sâm không thể nói ai không tốt ở sau lưng, Tịch Bạch đã nói vậy, anh thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tóm lại, hiện tại tất cả lấy học tập làm trọng.”

“Em đã biết.”

Nói tạm biệt với Lệ Sâm, Tịch Bạch sau người trở về nhà.

Trên tầng hai, Tịch Phi Phi dùng điện thoại chụp được lúc hai người nói chuyện, vội vàng chạy xuống lầu, đúng lúc Tịch Bạch đẩy cửa vào, chị ta đứng ở cầu thang, xa xa đối mặt với cô.

Tịch Phi Phi giơ điện thoại lên, cười lạnh nói: “Thì ra là thông đồng với thái tử Lệ thị, may mà Trần Triết Dương còn ngu xuẩn trông mong mày, lúc này bay lên cành cao, ngay cả anh Triết Dương trước kia từng thích nhất cũng không thèm quan tâm.”

Trong ngôn từ của Tịch Phi Phi từ xa đã nghe rõ vị chua, thực ra chị ta cũng không phải là thích Trần Triết Dương, nhưng lại chịu không nổi vì sao Trần Triết Dương thích người khác, giống như thứ trước kia rõ ràng thuộc về mình, bình thường thích đặt ở đâu thì đặt ở đó, cũng không nhìn nhiều thêm một cái, nhưng đột nhiên có một ngày, món đồ chơi đó mọc chân dài chạy thoát khỏi mình, lại chạy đến nơi của cô em gái là đối thủ một mất một còn, cái đó làm Tịch Phi Phi khó có thể chịu đựng.

Cho nên hiện tại Tịch Phi Phi đầy bụng tâm tư đều đặt ở chỗ Trần Triết Dương, nghĩ trăm phương ngàn kế cướp gã về, lấy lại chút tôn nghiêm đáng thương của bản thân.

“Mày nói thử xem, nếu tao đưa ảnh của mày và Lệ Sâm cho Trần Triết Dương, anh ấy có đau khổ hay không?”

Tịch Bạch không quan trọng nhún vai: “Anh ta có đau khổ hay khó chịu, có liên quan gì đến tôi.”

“Tịch Bạch, mày sao lại như thế này, trước kia mày rất thích Trần Triết Dương, còn nói cái gì lớn lên phải gả cho anh ấy, sao lại yêu người khác như thế này?”

Tịch Bạch đi qua người chị ta, thiếu kiên nhẫn nghiêng đầu nhìn một cái: “Tịch Phi Phi, nếu chị lại chọc vào tôi, nói không chừng tôi sẽ thật sự yêu đương với Lệ Sâm.”

Tịch Phi Phi không hề bị uy hiếp chút nào, cười nói: “Tốt, để xem, không chỉ Trần Triết Dương sẽ đau lòng, Tạ Tuỳ nhất định sẽ nổi bão, mày thật giỏi đấy em gái à, đồng thời làm hai người con trai tan nát cõi lòng.”

Tịch Phi Phi tất nhiên vẫn còn chưa làm rõ được mấu chốt của vấn đề, Tịch Bạch không ngại tách mở vò nát nói rõ ràng cho chị ta--

“Lệ Sâm là loại người nào, chị không phải không hiểu rõ, thái tử nhỏ của tập đoàn Lệ thị, nếu tôi thật sự cùng một chỗ với anh ấy, chị cảm thấy… anh ấy sẽ dễ dàng để cho bạn gái của mình cứ một lần lại một lần đưa máu cho chị?”

Nụ cười trên mặt của Tịch Phi Phi bỗng nhiên cứng ngắc, trong khoảnh khắc, miệng chị ta không thể ngăn cản mà trở nên tái nhợt, run run: “Mày… Mày dám?”

“Cho nên, chị yên tĩnh một chút cho tôi.” Tịch Bạch khai trí cho chị ta, lạnh lùng nói: “Mạng của chị, nắm chặt trong tay của tôi.”

Toàn thân Tịch Phi Phi mất hết sức lực ngồi trên cầu thang, ôm đầu gối run rẩy.

Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua, chị ta rõ ràng cảm nhận được Tịch Bạch đã thay đổi, cô như đang treo trên đầu chị ta một thanh gươm Damocles* vậy, không biết lúc nào, nó sẽ rơi xuống.

Nếu trên thế giới này thật sự có sự phán xét cuối cùng, như vậy thẩm phán của chị ta, là Tịch Bạch sao?

**

Tịch Bạch đóng cửa phòng lại, tuỳ ý treo túi xách lên chỗ tựa lưng của ghế ngồi, cầm lấy bài tập ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.



Ánh chiều tà dìu dịu chiếu vào rèm che màu trắng, làm cho khuôn mặt cô như được phủ một tầng ánh sáng nhẹ.

Vừa mới nãy nói muốn yêu đương với Lệ Sâm, cũng chỉ là vì cô bị Tịch Phi Phi chọc giận, nói bậy bạ… Lệ Sâm là hạng người gì, thái tử nhỏ của tập đoàn Lệ thị, làm sao chỉ cần cô muốn ở cùng một chỗ là ở cùng được?

Tịch Bạch chỉ đơn giản là chọc tức Tịch Phi Phi mà thôi.

Nhưng như thế cũng nhắc nhở cô, thật ra muốn thay đổi quỹ đạo của vận mệnh mình, ở cùng Lệ Sâm, không hẳn không phải là một con đường tắt.

Kiếp trước Lệ Sâm thừa kế tập đoàn Lệ thị, anh dùng thủ đoạn như sói như hổ của mình trong thời gian vài năm ngắn ngủi, nắm giữ một nửa mạng lưới bất động sản ở thành phố Giang, đồng thời mở rộng ra các thành phố xung quanh, trở thành chủ tập đoàn trẻ tuổi có thủ đoạn nhất, còn leo lên danh sách những người giàu có của tạp chí Forbes, trở thành người có tiền có quyền trẻ nhất Trung Quốc.

Nhân vật lợi hại như vậy, muốn bảo vệ một nhân vật nho nhỏ như cô, cũng chỉ là chuyện động một đầu ngón tay.

Càng nghĩ sâu, Tịch Bạch càng cảm thấy hoang đường, chẳng lẽ cô phải dùng mĩ nhân kế với Lệ Sâm sao?

Quên đi, cô không làm được loại chuyện này, cũng sẽ không làm.

Kiếp trước Lệ Sâm không xuất hiện nhiều trong cuộc sống của cô, hiện tại, Tịch Bạch tất nhiên cũng không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Trên thế giới này, nếu quả thật có người đáng giá cho cô hoàn toàn tin tưởng… Tịch Bạch nghĩ tới thiếu niên vừa thô lỗ lại cô độc kia.

Cậu rất hay ghen tị, còn thích ăn dấm chua, bất luận Tịch Bạch ở cùng một chỗ với ai, Tạ Tuỳ cũng sẽ rất đau khổ nhỉ.

Nghĩ đến bộ dạng đau khổ của cậu, nơi nào đó trong trái tim của Tịch Bạch cũng sẽ cảm thấy có hơi đau đau.

Tịch Bạch lắc đầu, trục xuất hết mấy suy nghĩ loạn thất bát tao này ra khỏi, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.

Rất nhanh, tin nhắn của Tạ Tuỳ được gửi đến, chỉ có một loạt im lặng tuyệt đối.

“…”

Tịch Bạch bĩu môi, không trả lời.

Biết cậu gửi tin nhắn là vì thử xem cô có tức giận hay không, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, Tịch Bạch kìm lòng không đặng dùng tay vuốt ve môi của mình.

Bất cứ cô gái nào bị cưỡng hôn cũng không thể không tức giận đấy!

Nhưng mà, cô thật sự tức giận sao?

Hình như cũng không có.

Gần một phút sau, Tạ Tuỳ lại gửi một cái biểu cảm [thấp thỏm] qua.

Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng trằn trọc lo âu của cậu. Cô nhớ tới đã từng đọc một câu nói của một nhà thơ lãng mạn thời trung cổ rất có hàm súc: tình yêu là tra tấn.

Cô cuối cùng vẫn không đành lòng, gửi lại cậu một cái biểu cảm [đập đánh].

Trong phòng quyền anh, Tạ Tuỳ cởi trần, trên vai là khăn mặt ướt sũng, nhìn thấy cô nhóc đó đã trả lời, cậu nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời khoé miệng cong lên.

Tha thứ rồi.

“Tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Ừ.”

Tạ Tuỳ nhanh chóng soạn tiếp tin nhắn: “Lần sau tôi sẽ hỏi xin sự đồng ý của cậu.”

“…”

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Tịch Bạch thật sự rất muốn đánh cậu, hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình đúng chưa!

**

Buổi chiều ngày kế tiếp, Tạ Tuỳ cùng mấy nam sinh chơi bóng rổ trên sân thể dục, mồ hôi tràn trề.

Tùng Dụ Chu nhận bóng, nhưng không chuyền cho Tạ Tuỳ, nháy nháy mắt với cậu: “Tiểu Bạch hình như… có chuyện tìm anh kìa.”

Tạ Tuỳ quay đầu lại, nhìn thấy cô mặc váy nhỏ, xách một cái túi đứng ở dưới cây ngô đồng nước Pháp cách đó không xa.

Nho nhỏ một người, thật đáng yêu.

Thấy cậu phát hiện ra mình, Tịch Bạch vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ đá đá mấy viên đá vụn dưới chân.

Tạ Tuỳ xoay người trở lại dưới khung bóng rổ, nhặt chai nước khoáng trên mặt đất, vặn nắp rửa hết mồ hôi trên mặt, sau đó dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch sẽ từng giọt nước trên mắt và trên tóc, chạy chậm đến chỗ Tịch Bạch.

Cậu mặc đồ chơi bóng rổ màu đỏ, nhìn qua vô cùng tươi tắn, phảng phất như một ngọn lửa đang cháy giữa mùa hè, vừa lại gần, Tịch Bạch liền cảm nhận được nhiệt lượng phát ra từ cơ thể cậu.

“Cậu đến xem tôi chơi bóng à?” Vẻ mặt cậu có vẻ rất sung sướng.

“Trùng hợp đi ngang qua.”

“Vậy thì thật là trùng hợp.”

Tịch Bạch lại đạp một viên đá dưới chân, sau đó đưa cái túi xách vải kẻ ô cho cậu: “Nè, lấy đi.”



Tạ Tuỳ thụ sủng nhược kinh tiếp nhận túi xách: “Tặng quà cho tôi?”

“Mới không phải đâu.” Tịch Bạch nói: “Tự cậu mở ra xem là biết liền.”

Tạ Tuỳ nhanh chóng mở túi xách ra, phát hiện bên trong đều là sách và vở ghi, cậu ngẩn người: “Đây là…”

“Lúc trước ở trong thư viện thấy, không phải cậu định mượn sách sao, sách rớt xuống cũng không biết.” Tịch Bạch tức giận nói: “Tôi giúp cậu mượn đấy.”

Nói đến chuyện trong thư viện, khoé miệng Tạ Tuỳ vương nụ cười, tuy rằng đã cực lực nhịn xuống, nhưng ý cười trên mặt căn bản không che lấp được.

Tịch Bạch còn chưa so đo chuyện đó với cậu, chính cậu ngược lại lại vui vẻ rồi, cô gấp đến độ đỏ mặt, dùng tay đánh cậu một cái: “Cấm cậu cười! Cậu… Cậu thật quá đáng!”

Bàn tay nhỏ của cô rơi xuống lồng ngực cứng rắn của cậu như đang cào gãi, Tạ Tuỳ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần mình: “Cậu không giận tôi, đúng không?”

“Tôi giận, rất tức giận.” Tịch Bạch phồng miệng, muốn cho mình nhìn nghiêm túc một chút, hung dữ một chút, nhưng cô càng như vậy, Tạ Tuỳ càng cười càng thoải mái.

“Tiểu Bạch, tôi còn muốn một lần nữa…” Tạ Tuỳ như là bị ghiền, tay đặt xuống eo cô xoa xoa, nhẹ nhàng giữ nó lại: “Cho tôi hôn thêm một cái, được không?”

Tịch Bạch dùng cánh tay che trước ngực cậu, vội vàng nói: “Tạ Tuỳ, đừng có nói đùa, cậu còn như vậy, tôi sẽ thật sự không để ý đến cậu!”

Tạ Tuỳ cố nén ý nghĩ muốn hôn cô đến chết, không thể không than một tiếng: “Tiểu Bạch à.”

"Mau thả tôi ra."

Cậu nghe lời buông cô ra, Tịch Bạch xoay người muốn đi, đi được hai bước, vừa tức vừa lộn về lại, lật lấy hai quyển vở chép tay của mình trên lớp từ trong túi ra, ném vào tay cậu, hung dữ dặn dò: “Vở của tôi, cậu lấy mang đi photo một quyển, ngày mai đưa tôi!”

“Ơ, có ý gì?”

“Nếu như cậu …”

Cô bình ổn lại trái tim đang phập phồng, dừng một chút, nói: “Nếu cậu muốn cố gắng học tập, tôi có thể giúp cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không được làm như thế với tôi.”

Tạ Tuỳ cuối cùng cũng hiểu rồi, con nhóc kia thật sự hi vọng cậu có thể tiến tới thật tốt.

“Tiểu Bạch à.”

“Lại cái gì nữa.” Tịch Bạch đi một bước đã quay đầu ba lần: “Cậu có chuyện gì thì nói xong trong một lần, được không?”

Tạ Tuỳ nhìn bộ dạng thở phì phò cùng đôi má như bánh bao của cô, nở nụ cười, ngũ quan bén nhọn hiện lên mấy phần sắc thái nhu hoà, cậu trịnh trọng nói.

“Tiểu Bạch, nếu tôi cố gắng biến thành kiểu cậu thích, cậu có thể hay không… thích tôi một chút?”

Gió ngày hôm đó rất nhẹ, cậu thiếu niên dù đang cười, nhưng vẻ mặt rất chân thành tha thiết.

Theo thời gian những thứ tốt đẹp kia trong nháy mắt, tựa như viên ngọc trai xinh đẹp, điểm xuyến lên thời thanh xuân bình thường, Tịch Bạch có lẽ vĩnh viễn sẽ không quên buổi chiều hôm đó.

Cậu nói sẽ cố gắng trở thành bộ dạng cô thích.

Tịch Bạch cúi đầu nhìn mặt cỏ xanh biếc dưới chân, gió nhẹ lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của cô, cô hơi mím môi, thấp giọng nói: “Tạ Tuỳ, cậu suy nghĩ sai rồi, tôi không phải thích loại học sinh tốt như Trần Triết Dương hay anh Lệ Sâm, mà mới hi vọng cậu cố gắng.”

Tạ Tuỳ hơi nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Tịch Bạch nhìn bầu trời với những đám mây đi dạo chuyển động trên không, dần dần biết được, có một số việc nhất định không thể trốn được…

“Thích người khác là một chuyện cần dũng khí.” Cô nghiêng người nhìn cậu: “Tạ Tuỳ, tôi có thể vì cậu trở nên dũng cảm hơn.”

Lựa chọn Tạ Tuỳ, đã được định trước sẽ là một con đường mọc đầy bụi gai gian khổ um tùm, nhưng Tịch Bạch bằng lòng đi thử một lần.

Cậu nghĩ chưa tới vài giây, phản ứng kịp với ý của cô, theo bản năng đi về phía cô.

Đã chờ đợi ngày này quá lâu, cậu nghĩ muốn dùng lực ôm cô thật chặt, giữ lấy cô, muốn đến điên rồi.

Tịch Bạch cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng lui về phía sau hai bước, hét lớn: “Điều kiện tiên quyết là!”

Tạ Tuỳ ngừng lại, khoé mắt hơi nhướng, có vẻ phong lưu đa tình bao nhiêu.

“Tiểu Bạch, nói xong trong một câu đi, đừng giày vò tôi, được không?”

“Điều kiện tiên quyết là cậu phải khống chế được bản thân… được không?”

Tạ Tuỳ nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của Tịch Bạch, cô sợ tới mức như một chú bồ câu nhỏ, là thật sự sợ cậu.

Cậu xoè tay, cười nhẹ: “Tôi rất thuần khiết, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện kia.”

*Thanh gươm Damocles: Hình tượng “Thanh gươm của Damocles” (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan). Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.

Theo như Cicero kể, một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. “Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích”, Dionysius khó chịu trả lời, “ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?” Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.

Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.

Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng “không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ.” Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói “treo đầu sợi chỉ” (hanging by a thread) đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.

Một trong những trường hợp nổi tiếng mà thành ngữ này được sử dụng là vào năm 1961 trong Chiến tranh Lạnh, khi Tổng thống John F. Kennedy phát biểu trước Liên Hợp Quốc, trong đó ông nói rằng “Mọi đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang sống dưới một thanh gươm Damocles của vũ khí hạt nhân, treo trên đầu những sợi chỉ mỏng manh nhất, có thể bị cắt đứt bất kỳ lúc nào do tai nạn, tính toán sai, hoặc sự điên rồ.” (“Every man, woman and child lives under a nuclear sword of Damocles, hanging by the slenderest of threads, capable of being cut at any moment by accident or miscalculation or by madness.”)

*Sự phán xét cuối cùng: Một số giáo phái Kitô giáo coi Lần tái lâm của Giêsu là sự phán xét cuối cùng và vô hạn của Thiên Chúa của mọi người trong mọi quốc gia dẫn đến sự chấp thuận một số người và trừng phạt những người khác. Khái niệm này được tìm thấy trong tất cả các sách phúc âm Canonical, đặc biệt là Phúc âm Matthew. Những người theo thuyết vị lai Kitô giáo tin rằng nó sẽ diễn ra sau khi Phục sinh của người chết và lần tái lâm của Giêsu trong khi những người theo thuyết nguyên thủy tin rằng điều đó đã xảy ra. Phán xét cuối cùng đã truyền cảm hứng cho nhiều mô tả nghệ thuật.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc