“Tịch Bạch, nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ rồi, em đừng chạy loạn, sẽ bị cảm.” Lệ Sâm đuổi theo cô ra đến đại sảnh, thuận tay cởi áo khoác âu phục ra, định mặc vào cho cô.
Thang máy mở ra, Tịch Bạch lập tức chạy ra đến cửa lớn của khách sạn.
Ập vào mặt là gió lạnh thấu xương cùng cái giá lạnh lập tức cắn nuốt cô, cô cầm lòng không đậu mà run run, máu toàn thân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, như cô đọng lại.
Thật sự là lạnh quá, lạnh quá.
Tạ Tuỳ đã ở trong đêm tuyết như vậy, đứng vài tiếng đồng hồ.
Đôi mắt Tịch Bạch đỏ bừng, cô đi đến chỗ đường lớn đối diện, phát hiện trên đường trống vắng không người, chỉ có vết bánh xe đạp in trên nền tuyết.
Tạ Tuỳ đi rồi.
Lệ Sâm vội vàng chạy ra, dùng chính áo khoác của âu phục bao lấy cơ thể nhu nhược của Tịch Bạch.
“Em điên rồi sao?” Ngữ khí của anh rất vội vàng: “Trời lạnh như vậy, em muốn bị đóng băng thành nước đá sao?”
Tịch Bạch mắt điếc tai ngơ, lấy di động ra, run run rẩy rẩy gọi điện thoại cho Tạ Tuỳ: “Cậu đang ở đâu?”
Bên kia điện thoại có tiếng gió gào thét, còn có tiếng lộc cộc.
Rất lâu sau, Tạ Tuỳ nhẹ nhàng bâng quơ lẩm bẩm: “Đi về đi.”
“Làm gì vậy, ai bảo cậu chờ ở dưới.” Giọng nói Tịch Bạch mang theo một chút tiếng nức nở, cô xoa cái mũi hơi ngứa, cắn chặt hàm răng, không để cho mình rớt nước mắt: “Cậu làm gì vậy…”
Tạ Tuỳ nghe cô vẫn luôn lặp lại mấy chứ này, liếm môi khô ráo, không biết nên trả lời cô thế nào.
“Ông đây không có chờ cậu, tôi chỉ chờ xem pháo hoa của tập đoàn Tịch thị khí phách của mấy người thôi, không được à?”
“Vậy đẹp không?”
“Đẹp.”
Cậu cũng chỉ là muốn cùng cô đón giao thừa, cùng xem pháo hoa.
“Mau về đi.” Cậu thúc giục: “Lạnh lắm không?”
“Lạnh, tôi trở về đây, năm mới vui vẻ nhé.”
“Năm mới vui vẻ.”
Tạ Tuỳ ngắt điện thoại, đi ra khỏi góc tường âm u, đèn đường phủ xuống làm đôi mắt của cậu được ẩn giấu dưới hàng mi cao thẳng, càng thêm có vẻ thâm thuý.
Cậu xoay người đi vào trong trời tuyết dày.
Trải qua mười tám năm, cho dù cuộc sống tra tấn, vận mệnh bất công, lại càng làm cho góc cạnh của cậu sắc nhọn.
Tạ Tuỳ cũng không tự ti, cậu tin tưởng vào đôi tay của mình, cuộc sống của mình, cậu có thể tự thân đoạt được mọi thứ mình muốn.
Tiền căn bản không phải vấn đề, phụ nữ cũng không phải vấn đề.
Nhưng trong đêm nay, đây là lần đầu tiên của cuộc đời, Tạ Tuỳ cảm thấy tự ti.
Nhìn cô gái tốt đẹp như tuyết đầu mùa, Tạ Tuỳ cảm thấy bản thân là mẹ nó cái gì cũng không được.
Cho nên cậu chạy mất, không dám gặp mặt một cô gái lộng lẫy như thế kia.
Đúng lúc này, lại một nắm pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tựa như ngàn vạn đám mây ánh vàng nhỏ xíu, chiếu lên mặt cậu.
Trong điện thoại, một tin nhắn đến: “Tạ Tuỳ, pháo hoa lại bắt đầu bắn, cậu mau nhìn đi!”
Mau nhìn đi.
Khoé miệng cậu cong cong, ngẩng đầu, phảng phất như thấy được ánh sáng chiếu rọi trong màn đêm lạc lối.
**
Buổi tối hôm đó, trong mơ Tịch Bạch không an bình lắm, khi thì mơ cảnh cô mất mặt trong cuộc họp thường niên, bị người người cười nhạo, khi thì mơ thấy Tịch Phi Phi, Tịch Phi Phi nói với cô, đây là số mệnh mày không thể trốn thoát.
Cuối cùng Tịch Bạch... lại mơ thấy Tạ Tuỳ.
Thiếu niên đứng trong sân bóng rổ, xa xa vẫy tay với cô.
Dưới ánh dương, mặt mày cậu sáng sủa, tươi cười thân thiết.
Tất cả ác mộng trong nháy mắt khi nhìn thấy nụ cười của cậu, sụp đổ tan tành.
Lúc Tịch Bạch tỉnh lại, khoé miệng tựa như còn nâng, cô rời khỏi giường mở cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một thế giới tuyết trắng phủ kín.
Năm mới, nhất định phải bình an.
Sáng sớm, ba mẹ bận rộn trang trí nhà trong bầu không khí năm mới, Tịch Bạch nhận chữ phúc trong tay mẹ, đứng trên ghế, tự dán trên cửa phòng mình chữ phúc đỏ chói.
Thái độ của hai vị phụ huynh đối với Tịch Bạch rất tốt, tựa như hoàn toàn không vì sự kiện hôm qua mà tức giận.
Bọn họ đương nhiên không tức giận, bởi vì sáng sớm hôm nay lão phu nhân gọi điện thoại cho bọn họ, để bọn họ đi qua ăn cơm trưa.
Tịch Minh Chí ở gia tộc lớn Tịch thị chưa hề được coi trọng, Tịch lão phu nhân rất ít khi mời bọn họ tới cửa ăn cơm, đầu năm mùng một, bà chủ động đề nghị mời bọn họ đến nhà, làm hai vợ chồng thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh: được yêu mến mà sinh lo sợ.
Tịch Phi Phi thức dậy thì đã trễ, ngáp dài đi xuống lầu. Đào Gia Chi nhắc chị ta nhanh chóng đi rửa mặt trang điểm, hôm nay sẽ tới nhà lớn ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tịch Phi Phi có chút không vui lắm, ngượng ngùng hỏi: “Vì sao bà nội lại đột nhiên mời chúng ta?”
Đào Gia Chi nhẹ nhàng vỗ về đầu Tịch Bạch, dịu dàng nói: “Hôm qua Bạch Bạch biểu hiện không tồi trong buổi họp mặt thường niên, bà nội con rất vừa lòng, vì vậy mới mời chúng ta qua ăn cơm.”
Nghe được là do công lao của Tịch Bạch, sắc mặt Tịch Phi Phi trầm xuống, bước chân dài đến toilet rửa mặt chải đầu trang điểm.
Nhà tổ của Tịch gia toạ lạc bên cạnh công viên trung tâm thành phố, nhà được thiết kế theo hướng vườn cảnh, bốn cửa ra vào, sân có cầu nhỏ nước chảy, còn có núi giả và vườn hoa nhỏ, trong ao nuôi cá vàng. Tịch lão phu nhân thích hoa, trong vườn còn mướn chuyên gia đến trồng các loại hoa danh tiếng xa xỉ, cảnh đẹp thanh u, tương đối có phong cách.
Tại nơi mà tấc đất tấc vàng thế này lại có ngôi nhà có vườn như vương phủ, có thể thấy được của cải Tịch gia sâu dày bao nhiêu. So sánh với nhà tổ, nhà Tịch Bạch không có sự giàu có phóng khoáng này, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mấy anh chị em nhà họ Tịch cao thấp khác biệt, đãi ngộ tốt như nhà chị họ Tịch Tĩnh, hiện tại có thể ra mặt nói chuyện trong tổng công ty; còn loại không được đãi ngộ tốt là nhà Tịch Minh Chí, công ty nhỏ toàn kinh doanh lỗ vốn, còn thường xuyên cần tổng công ty tiếp tế mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nhà Tịch Minh Chí không được lão phu nhân coi trọng, có thể thấy được là có nguyên do cả.
Trai gái nhà Tịch gia đông đúc, hôm nay Tịch lão phu nhân chỉ mời người hai nhà, là nhà bác cả của Tịch Bạch, còn lại là một nhà Tịch Minh Chí.
Nhà bác trai cả chỉ có một đứa con gái duy nhất, chính là Tịch Tĩnh.
Người chị họ này đầu óc thông minh, làm việc giỏi giang, đối nhân xử thế thoả đáng lại cẩn thận, đa tài đa nghệ. Khi còn nhỏ chị ta còn được đi theo ba mình du học các nước Châu Âu, tuổi trẻ lại có kinh nghiệm phong phú.
Năm nay chị ta chỉ mới mười chín tuổi, là hòn ngọc quý trên tay lão phu nhân, lão phu nhân thường sẽ mời chị ta tới nhà làm khách, trò chuyện với bà, Tịch Tĩnh sau đó sẽ đàn một khúc piano cho bà nghe.
Rất nhiều người suy đoán, Tịch lão phu nhân sẽ đem gia nghiệp to lớn này giao phó cho Tịch Tĩnh.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời nói không có căn cứ, đêm qua đã nhìn thấy thái độ của lão phu nhân đối với Tịch Bạch, trong lòng bọn họ lại có ý tưởng khác, tóm lại, ai cũng không đoán được tâm tư của lão phu nhân.
Trong quá trình dùng bữa, Tịch Minh Chí khen Tịch Tĩnh, nói cô ta thi đậu đại học nổi tiếng, còn cho cô ta một cái bao lì xì.
Nhưng một nhà chị họ không nhìn trúng nhà Tịch Minh Chí, Tịch Tĩnh chỉ lễ phép nhận lao lì xì, biểu cảm cũng nhàn nhạt, chỉ nói cảm ơn, không nói thêm lời dư thừa nào.
Tịch Tĩnh là một cô gái kiêu ngạo, chị ta ưu tú vượt xa đám bạn cùng lứa, bởi vậy, mặc dù là trưởng bối của mình, chị ta cũng chỉ là giữ vững lễ phép, sẽ không hàn huyên nhiều, bởi vì bọn họ nhìn một cái liền khinh thường nhà Tịch Minh Chí.
Nhưng mà trên bàn cơm, người duy nhất Tịch Tĩnh chịu nhiều lời vài câu, lại là Tịch Bạch.
Ngày hôm qua khúc đàn cello cô kéo quả thật đả động đến chị ta, chị ta thảo luận chuyện thi chuyển cấp với Tịch Bạch, lại quan tâm hỏi cô chuẩn bị thi đại học nào.
Tịch Phi Phi rất muốn làm chị em tốt với Tịch Tĩnh, nhưng Tịch Tĩnh không thích phản ứng với chị ta, dần dà, Tịch Phi Phi tự nhiên không thích Tịch Tĩnh.
Cô gái ưu tú như vậy, nếu không phải là bạn bè, vậy tất là kẻ địch.
Tuy rằng Tịch Phi Phi đơn phương tình nguyện đưa Tịch Tĩnh vào sổ đen kẻ địch, nhưng Tịch Tĩnh không hề đặt chị ta vào mắt.
Có thể làm Tịch Tĩnh đặt trong mắt, phải là một người có năng lực ngang bằng.
Sau khi ăn xong, Tịch lão phu nhân để mấy đứa nhỏ vào thư phòng, bà tìm được mấy miếng ngọc Hoà Điền tốt, muốn tặng cho bọn họ.
Các cô gái hưng phấn vây quanh lão phu nhân mở rộng tầm mắt, chọn lựa một trong ba viên ngọc Hoà Điền.
Một viên là trang sức bạch ngọc nhỏ trong trẻo xinh xắn, một nửa là bạch ngọc, nửa kia là nước màu cam vàng trong suốt, bên ngoài được điêu khắc một con khỉ nhỏ cầm gậy đáng yêu;
Cái thứ hai là trang sức bạch ngọc Tỳ Hưu, Tỳ Hưu đem lại may mắn xua tà, còn có công hiệu trấn giữ nhà.
Một cái khác là bạch ngọc Quan Âm, màu sắc rõ ràng, mặt khắc Quan Âm, rũ mắt, từ bi nhìn sự khó khăn của chúng sinh.
Tịch lão phu nhân để bọn họ tự chọn, thích miếng nào thì lấy miếng đó.
Tịch Phi Phi và Tịch Tĩnh đều nhìn trúng miếng bạch ngọc đáng yêu, bởi vì hai người đều cầm tinh con khỉ, cho nên đối với viên bạch ngọc khắc hình khỉ rất yêu thích.
Tịch Phi Phi thật sự muốn miếng bạch ngọc này, nhưng Tịch Tĩnh cũng không muốn nhường cho chị ta.
“Nếu không thì chơi đoán số đi.” Tịch Tĩnh đề nghị: “Như vậy là công bằng.”
Tịch Phi Phi không muốn chơi đoán số với cô ta, như vậy là có nửa phần thua rồi.
“Em ghét nhất là đánh bạc.” Tịch Phi Phi đúng lí hợp tình nói: “Em cảm thấy ai nhìn trúng trước thì cho người đó, là em nói thích miếng ngọc này trước.”
Tịch Tĩnh hào phóng cười cười: “Em họ Phi Phi, sao lại như vậy được, loại việc này còn có thể nói thứ tự trước sau sao? Chị cảm thấy, nếu bà nội đã tặng ngọc cho chúng ta, thì để bà làm trọng tài đi, xem bà cho ai.”
Tịch Phi Phi thầm nghĩ không ổn, nếu là bà nội chọn, bà nhất định sẽ thiên vị Tịch Tĩnh.
Tịch lão phu nhân cũng không định nhảy vào cuộc tranh đoạt giữa chị em với nhau, chỉ sống chết mặc bây, từ ái mỉm cười nói: “Bà mặc kệ thôi, chị em mấy đứa thương lượng tự chọn đi.”
Tịch Phi nhìn mẹ Đào Gia Chi của mình, hi vọng bà có thể nói chuyện giúp cho mình.
"Tịch Tĩnh à, nghe lời, nhường miếng ngọc này cho em họ Phi Phi của con đi.” Đào Gia Chi lấy lí luận đối đãi với Tịch Bạch từ nhỏ đến giờ ra, nói với Tịch Tĩnh: “Phi Phi sức khoẻ không tốt, con làm chị gái, nhường nó là đương nhiên.”
Lại không ngờ rằng, Tịch Tĩnh không hề cho chút thể diện nào, nói thẳng: “Em ấy có bệnh thì con nên nhường sao, ai nói?”
“Cái này…” Đào Gia Chi nặn ra nụ cười khó coi: “Đây không phải chuyện bình thường sao, con là chị, nhường em gái có bệnh, chị em khiêm nhường là phẩm hạnh tốt, chẳng lẽ cha mẹ không dạy con sao?”
Lúc này bác gái đã không nghe được nữa: “Gia Chi, anh chị không có dạy Tịch Tĩnh cái gì mà khiêm nhường là tốt đẹp, con bé là con gái một, anh chị có cái gì tốt cũng cho con bé, dạy con bé cái gì thích thì tự nỗ lực mà tranh thủ, không đến một giây cuối cùng liền không thể từ bỏ.”
Tịch Bạch biết, nhà bác cả giáo dục con theo phương thức kẻ mạnh, dạy ra được Tịch Tĩnh có thủ đoạn bá đạo lại mạnh mẽ, cuộc chiến tranh đoạt gia sản kiếp trước, Tịch Tĩnh là người đứng đầu, thành người thừa kế tập đoàn và thu được lợi ích lớn nhất.
“Truyền thống tốt đẹp của tổ tông cũng từ bỏ, đúng là thói đời sau này trong thương nghiệp.” Đào Gia Chi ngượng ngùng, không nói gì nữa.
Tịch Tĩnh và Tịch Phi Phi vẫn thông qua trò chơi đoán số quyết định người sở hữu miếng bạch ngọc, cuối cùng Tịch Tĩnh chính xác hơn, thoả mãn lấy được viên ngọc.
Còn lại miếng ngọc trắng Quan Âm và Tỳ Hưu, Tịch Phi Phi không cam lòng lựa chọn viên bạch ngọc Quan Âm.
Lúc này Tịch Bạch cũng nhìn trúng viên Quan Âm này.
Nhưng Tịch Phi Phi đã lấy Quan Âm ra, coi như là đồ vật của mình.
Tịch lão phu nhân thấy ánh mắt khát vọng của Tịch Bạch, bỗng nhiên mở miệng: “Viên bạch ngọc Quan Âm này có tỉ lệ tương đối không tệ, nhưng lại có tì vết.”
Vừa nghe thấy ngọc có tì vết, Tịch Phi Phi lập tức xem xét nó, quả nhiên, trước mắt Quan Âm có một chút đỏ, tựa như huyết lệ.
Lão phu nhân tiếp tục nói: “Nếu không có tì vết này, viên ngọc này còn có thể tăng giá gấp hai, Quan Âm rơi nước mắt, tóm lại không phải dấu hiệu tốt.”
Tịch Phi Phi lập tức buông Quan Âm xuống, nói với Tịch Bạch: “Em gái, em thích ngọc Quan Âm không, nếu em thích, chị nhường nó cho em.”
Cái này lại hợp ý Tịch Bạch, cô đưa đồ trang sức Tì Hưu cho Tịch Phi Phi, cẩn thận cầm Quan Âm rơi lệ kia lên, đồng thời cảm kích nhìn bà nội.
Bà nội hiểu rõ cười, không nói gì thêm.
Tịch Bạch cẩn thận đánh giá bên gương mặt không có huyết lệ của Quan Âm, gương mặt hiền từ, vô tâm vô tính, nhìn xuống nhân gian cực khổ.
Cái này làm cô nhớ tới thiếu niên bị đất đá lởm chởm hành hạ kia.