“Cố tiên sinh…”
“Khoác vào đi.”
Không biết từ lúc nào Cố Lệnh Thâm đã cầm khăn tắm trên tay, bọc cơ thể cô kín mít, trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn dưới đất, dưới ánh sáng mờ ảo, ngũ quan sắc sảo đẹp đẽ của người đàn ông được khắc sâu hơn, mang theo vài phần lạnh lùng không màng tình cảm.
Trong đầu Thi Mị rối loạn, lời của người kia nói với cô trong wechat lại vang lên lần nữa.
“Thi Mị, nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình.”
Rất yêu sao?
“Cố tiên sinh, có phải tôi đi nhầm phòng rồi không?” Thi Mị đỡ trán, giọng nói rất nhỏ, bày ra bộ dạng thấp thỏm vì làm chuyện gì sai, có vẻ rất hiểu chuyện.
Cố Lệnh Thâm nhìn cô bé có tính cách điềm đạm này, mái tóc đen dài, đôi chân vừa trắng vừa thẳng rất mảnh khảnh, mắt cá chân nhìn qua thật đẹp.
Vẫn chỉ là con nhóc chưa hiểu sự đời.
Nhưng mà, làm ra hành vi này cũng không còn là chưa hiểu sự đời nữa rồi.
Những người dày dặn kinh nghiệm như anh, dạng người gì cũng từng gặp và từng tiếp xúc, con nhóc mới 19 tuổi còn mặc quần rách đáy này vốn còn chả đủ cho một đầu ngón tay của anh chơi đùa.
“Là Âm Âm bảo cháu ở lại à?”
“Vâng, đêm nay bọn cháu đều đi chơi đến muộn mới về, khách sạn cháu đặt ở biển Patong, đi xe cách nơi này xa quá.” Thi Mị lớn mật đối diện với anh, tim lại đập rối loạn, cô thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của chính mình.
“Trở về nghỉ đi.”
Cố Lệnh Thâm không dấu vết dời mắt đi, tiện tay để chiếc áo khoác trên tay lên lưng ghế dựa, bàn tay to kéo cổ áo ra ngồi lên sô pha, không định so đo với một cô nhóc con.
“Cháu là bạn học của Âm Âm, thím ba của nó thường quan tâm nhất là vấn đề giao lưu với bạn học của nó, hiện tại đã có cháu, cô ấy cũng sẽ yên tâm không ít.”
Thi Mị nghe được lời này của anh, hốc mắt không hiểu sao lại hơi đau xót, tầm mắt dừng lên người đàn ông gần như là vô tình này, vì sao người nào cũng đều yêu thương Hướng Thiến, một đứa con cưng của trời thế này cũng muốn thủ thân như ngọc vì ả.
Ám chỉ của cô, lại bị anh dễ như trở bàn tay mà từ chối.
“Cố tiên sinh để ý suy nghĩ của Cố phu nhân như vậy, nhất định là chú rất yêu cô ấy đúng không?”
“Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
Cố Lệnh Thâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, giọng nói nói chuyện với Thi Mị cũng lạnh nhạt hơn.
“Tôi là người đàn ông đã có vợ, cháu không nên hỏi tôi câu này.”
“Đàn ông có vợ, còn chưa kết hôn thì đàn ông có vợ cái gì.” Thi Mị lầm bầm lầu bầu một câu, ánh mắt dừng trên bả vai rộng lớn của người đàn ông, có chút điềm đạm đáng yêu, “Cố tiên sinh, chú có thể đảm bảo rằng người bây giờ chú gặp được là đúng người sao? Nếu… Nếu vốn không phải vậy thì sao?”
Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên trong phòng nghe rất tinh tế, hình như rất lâu sau đó, tiếng nói êm ái dày dặn của người đàn ông vang lên một lần nữa.
“Cho dù không phải là người phù hợp đi chăng nữa, cô ấy cũng là vợ của tôi, tôi gặp được cô ấy chính là duyên phận, có một số chuyện không đơn giản như cháu nhìn thấy, đàn ông phải có trách nhiệm của mình.”
Thần sắc của Cố Lệnh Thâm hoàn toàn như một người lớn trong nhà, trước sau đều giữ nguyên đầu óc bình tĩnh và lí trí, dường như không gì có thể phá tan sự tự chủ của anh.
“Hiện tại cháu mới chỉ 19 tuổi, vẫn còn trong độ tuổi cái gì cũng không hiểu, nên mới nhất thời bị tình cảm nóng bỏng và cảm xúc mạnh mẽ làm choáng váng đầu óc và làm sai chuyện.”
Anh đút một tay vào túi quần, đứng lên: “Chờ khi cháu trưởng thành sẽ hiểu.”
Cố Lệnh Thâm lướt ngang qua người cô, khuôn mặt anh tuấn có vẻ không được quá rõ ràng, bóng mờ của ánh sáng đổ lên vai lưng rộng lớn của người đàn ông.