“Lão Cố, ba đúng là xấu tính mà, tự dưng đi ăn hiếp chị gái người ta làm gì?”
“Anh đứng lên cho tôi, cả ngày đều giống bộ dáng gì?”
Cố Lệnh Thâm đứng dậy, nới lỏng cổ áo sơmi, trên khuôn mặt kia vẫn đầy sự nghiêm khắc như cũ: “Tháng này giảm hết tiền tiêu vặt, sau này không được phép lại lẫn vào đám bạn xấu đó nữa, hai tháng tiếp theo, anh phải ở nhà tự kiểm điểm lại cho tôi.”
“Vâng vâng.”
Cố Trăn lập tức như bị rút hết sức lực nằm liệt xuống sô pha, lại ở dưới ánh mắt của Cố Lệnh Thâm, uể oải đứng lên, đi ra khỏi sở cảnh sát theo anh.
Hôm nay La Việt đảm đương chức tài xế, hai cha con ngồi ở ghế sau xe.
Khi xe đi đến đại lộ Hồng Dương, một đôi nam nữ đã hấp dẫn ánh mắt của Cố Lệnh Thâm, bàn tay vốn đang lấy điếu thuốc ra của anh tạm dừng một chút.
Trịnh Thắng lái xe máy, có một cô gái ngồi ở ghế sau xe máy, hai tay ôm chặt eo nam sinh, như đang đi hóng gió mà xuyên qua làn đường, làn váy màu xanh nhạt tung bay.
“Đó không phải là em gái nhỏ và bạn trai của em ấy sao?” La Việt cũng chú ý tới hai người bọn họ, cảm thán một câu, “Tuổi trẻ đúng là tốt mà, loại đàn ông đã tới độ tuổi trung niên như chúng ta ấy thật sự có muốn ngọt ngấy như vậy cũng không còn loại tâm tình này.”
Theo tốc độ tăng lên của xe, rất nhanh bóng dáng của Thi Mị liền thụt lùi về phía sau theo bóng cây ven đường.
Cố Lệnh Thâm cầm điếu thuốc, đốt rất nhanh rồi đưa lên miệng hút vài hơi.
“Cố tổng, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm sao?” La Việt xoay tròn tay lái một vòng, nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu.
“Ở bữa tiệc rượu gặp phải một việc đau đầu không xử lý được.”
La Việt gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cố Trăn hoàn toàn không có lòng dạ đi quan tâm tới ba cậu, tinh thần tốt dựa vào cửa sổ, trong tay còn cầm thứ gì đó đang xem.
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Lệnh Thâm nhìn thoáng qua, rồi duỗi tay lấy.
“Cầm cái gì đấy?”
“Ba, ba làm gì vậy? Thò qua bất ngờ như vậy, thiếu chút nữa là dọa sợ linh hồn nhỏ bé của con ngủm luôn rồi đấy.” Cố Trăn oán giận một câu, rồi vươn tay ra muốn đoạt lại.
“Đây là thẻ công tác chị gái mới nãy đánh rơi, con định hôm nào sẽ trả lại cho người ta."
Cố Lệnh Thâm đã nhìn được hết, đó là thẻ công tác của Thi Mị ở chỗ nào đó, chỗ làm việc đúng lúc lại là sản nghiệp dưới cờ của anh.
“Ba sẽ trả lại cho cô ấy.” Cố Lệnh Thâm cất thẻ công tác, rồi nghiêm khắc liếc mắt nhìn cậu một cái, “Đừng cho là ba không biết cả ngày con suy nghĩ cái gì, tuổi còn nhỏ nên chú tâm vào học tập.”
“Biết rồi mà."
Cố Trăn hệt như bị trút hết sức lực.
……
Sau khi Thi Mị về đến nhà, mới phát hiện thẻ công tác của mình bị mất, có thể là mới nãy làm rơi ở sở cảnh sát, Thi Mị ngồi trên ghế, không nhịn được nhớ lại chuyện hôm nay.
Cô không biết vì sao, thái độ của Cố Lệnh Thâm đối với cô có hơi sai sai, lúc ở đảo Phuket hai người vẫn còn nói chuyện bình thường, nhưng hôm nay ở sở cảnh sát anh lại lạnh lùng không trả lời bất cứ câu nào.
Thi Mị cảm thấy mình phải thay đổi một phương pháp khác, phải đổi mới tần suất xuất hiện ở trước mặt Cố Lệnh Thâm, cô nghi là do một tuần này lâu rồi không gặp anh, vốn dĩ vài lần gặp nhau cũng không gợi lên được bao nhiêu bọt nước, không khiến cho Cố Lệnh Thâm nhớ nhung nổi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thi Mị mới tắm rửa lên giường, trong đầu toàn là người đàn ông kia.
Tối nay, không ngủ được lại là một người khác.
Cố Lệnh Thâm mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, tiện tay mở một cái đĩa trong khay ra xem, vừa bật lên, đã có một người phụ nữ đang thủ dâm ở trên giường, rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ.
Vốn dĩ anh muốn tắt ngay đi nhưng không biết làm sao mà trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt và thân thể của Thi Mị, dường như khuôn mặt trong TV cũng bị đổi đi, giờ phút này cô đang thủ dâm ở trước mặt anh.