Vẻ mặt khó lường của người đàn ông bỗng chốc cứng lại, nhìn bao cao su trên tay một cách sâu xa, không tự chủ được nghĩ đến mộng xuân tối hôm qua, với cả nữ chính trong giấc mộng xuân.
Cố Lệnh Thâm xuống giường, đứng dậy cầm điếu thuốc và bật lửa ở trên bàn, dưới chân tùy tiện mang một đôi dép lê kiểu ở nhà, nửa người dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ boxer brief, cơ bắp ở thân trên cường tráng lộ ra đường nét rõ ràng dưới ánh sáng, mãi đến khi hút xong một điếu thuốc, anh mới xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cảm xúc ở dưới đáy mắt không nhìn ra nửa phần gợn sóng.
Thật ra cũng không có gì cả.
Chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi.
Ba giờ chiều, Cố Lệnh Thâm tự mình đưa cháu gái về nước, với cả bạn học Thi Mị của cháu gái nữa.
Sau khi về nước tất cả dường như đã trở về như lúc ban đầu, quỹ đa͙σ cuộc sống cũng không thay đổi chút nào, giống như giấc mộng đẹp ướt át ở nơi đất khách quê người kia chỉ là ảo giác của anh, thật ra trước nay chưa từng có thật, thiếu nữ trong xinh đẹp lộ ra vẻ phong tình đặc biệt, lại có sự thanh thuần rất khó hiểu ở đảo Phuket đó, cô gái lẳng lơ từng trình diễn cảnh tượng nóng bỏng kiều diễm trong giấc mơ của anh, ăn mòn lực kiềm chế từng vô địch của anh, sẽ không để lại một tí dấu vết nào trong trí nhớ của anh.
Nhưng lúc đó Cố Lệnh Thâm không biết, có vài người một khi đã để lại dấu vết ở trong lòng thì sẽ dần dần tạo thành kịch độc, sau đó bạn sẽ mãi mãi không thể nào quên được, cũng không cai nổi, thậm chí khiến bạn si mê như bị điên, khiến bản thân trở nên khác với bản thân của lúc trước.
......
........
Thi Mị đi qua lối đi sau khi xuống máy bay sau, nhìn thấy Lâm Mẫn Trạch đứng ở sân bay bèn vẫy tay, cô ấy đưa tay nhận lấy ba lô của cô.
“Thế nào, Thái Lan chơi vui không?"
“Cũng được.”
Lâm Mẫn Trạch là bạn tốt duy nhất của cô, vào năm trước con gái 5 tuổi của cô ấy bị bệnh nặng, chồng cô ấy lại bỏ rơi mẹ góa con côi lại mà đi, đối mặt với tiền phẫu thuật cao ngất ngưỡng của con mình, cô ấy chỉ có thể đi làm gái mại dâm.
Sau khi Thi Mị cắt đứt quan hệ với nhà họ Hướng thì bèn thuê nhà một gian 10m² với Lâm Mẫn Trạch, hai cô gái giúp đỡ lẫn nhau trong sinh hoạt, cuộc sống cũng không có khó khăn lắm.
“Ngon không? Sáng nay mới vừa gói sủi cảo, nhân thịt này cũng là tự chị băm đấy, rất tươi.” Lâm Mẫn Trạch gắp sủi cảo vào chén cô, “Em ăn nhiều chút đi.”
“Chị Lâm.” Thi Mị ăn sủi cảo trong chén, ánh mắt rất bình tĩnh, “Ở đảo Phuket ấy, em đã thăm dò Cố Lệnh Thâm, tuy tạm thời vẫn chưa tìm được điểm đột phá, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có cơ hội.”
“Thi Mị, em nghe chị nói trước đã.”
Lâm Mẫn Trạch bỏ đũa xuống, giải thích cặn kẽ với cô: “Những tổng giám đốc đó người nào cũng tinh thông mưu kế cả, người nào người nấy toàn là nhân tinh (1), bọn họ lợi dụng tiền tài địa vị và tướng mạo của mình để lừa một nhóm con gái tình nguyện nằm lên giường bọn họ, nhưng kết cục cuối cùng còn không bằng loại làm gái như bọn chị, không nói tới việc mất cả người lẫn của mà có khi còn phải góp cả tính mạng vào đấy.”
(1) Nhân tinh: Chỉ những người có đầu óc và khả năng tính toán đặc biệt, hiểu biết việc đời, không dễ bị lừa, xử sự khôn khéo, không dễ bị thiệt.
“Trong thế giới của bọn họ giết người không chớp mắt, hoàn toàn không phải là trò chơi mà loại con gái như em có thể chơi nổi. Thi Mị, em nghe chị khuyên một câu đi, cách xa những người đó, cuộc đời của em còn rất dài……”
“Chị.”
Thi Mị chớp mắt, cắt ngang lời cô ấy nói, “Em biết em đang làm gì.”
……
Tuần thứ nhất sau khi về nước, ban ngày Thi Mị vẫn đến trường đi học như bình thường, khi không có tiết thì làm việc lặt vặt, buổi tối tan tầm về nhà, sắp xếp thời gian rất phong phú.