Hai đệ đệ còn nhỏ, ngày thường cũng không dám để bọn chúng tiến vào sâu trong núi, dáng vẻ Vân Thúy Hà thì ốm yếu, không làm việc nặng được, người có thể gánh nước vác củi thì chắc chỉ có một mình Lục Tinh Hà làm được.
“Chỉ khi lên núi mới có củi khô để chụm, ngoài những cây kia thì vỏ cây không bị lấy sạch.” Lục Tinh Bình nói.
Lục Tinh Hà quăng củi xuống đất: “Nếu hôm nay vẫn hạn hán thì chỉ sợ tới mùa đông cũng sẽ không tìm thấy vỏ cây.”
Lục Tinh Bình mở miệng nhưng không nói gì.
Mặc dù hắn còn nhỏ, cũng không hiểu nhiều về những chuyện này, nhưng nếu đại ca đã nói như vậy thì khẳng định là có lý do, cho nên trong khoảng thời gian sắp tới hắn phải kéo Tinh An đi nhặt thêm củi để dành.
Sở Nguyệt nghe hai anh em nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài tới mùa thu, trong năm nay và năm sau cuộc sống của người dân chắc chắn sẽ không tốt hơn, khả năng phải dự trữ lương thực.
Dù sao nếu thật sự mất mùa, trường hợp nghiêm trọng thì có khả năng phải ăn thịt người.
Sau khi hái và cho vào giỏ chiếc lá non cuối cùng, Sở Nguyệt đứng dậy nói: “Hái xong lá non rồi, giờ chỉ cần đào rễ lên là được.”
Lục Tinh Hà vội vàng cầm lấy cái xẻng: “Để ta làm.”
Hắn rất khỏe mạnh, Sài Hồ mọc ở chỗ đất tương đối tơi xốp, hắn không mất nhiều thời gian để nhổ đám rễ của Sài Hồ.
Sở Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống, cắt bỏ những cành Sài Hồ gần gốc rồi xếp ngay ngắn vào góc giỏ.
Lục Tinh Bình và Lục Tinh Hà cũng không nhàn rỗi, thi nhau bắt chước cách xử lý của Sở Nguyệt
Mười lăm phút sau, Lục Tinh Hà giấu củi bên trong một khe núi trên đường về nhà, tiếp tục dẫn hai người đi về phía trước.
Ba người vừa đi vừa nghỉ, chỉ cần là đồ có thể ăn, bất kể lá, rễ hay trái cây Sở Nguyệt đều đào sạch.
Trong vô thức, ba người đến một ngọn suối dưới chân một vách đá thấp, mặc dù nơi này sắp thấy đáy do hạn hán, nhưng vẫn có một dòng nước mỏng chảy tư trên xuống, nước suối trong vắt, thấy được cả đáy.
Lục Tinh Bình nhìn thấy nước, trong lòng vui mừng, vội vàng đặt giỏ xuống, đi đến suối lấy nước rửa mặt.
“Tẩu tử, may mắn hôm nay có tỷ, nếu không khẳng định chúng ta không đào được nhiều rau dại như vậy.”
Sở Nguyệt cười một tiếng, ôm giỏ đi về phía trước, muốn dùng nước suối rửa sạch rễ cây rau dại nàng vừa mới đào được, nhưng khi nàng vừa đặt giỏ xuống thì nghe được tiếng nước chảy rất nhỏ.
Nhìn kỹ thì thấy trước mặt nàng có một con cá mắc kẹt trong khe đá.
Nàng hưng phấn đến mức buột miệng nói: "Tướng công mau tới đây, ở đó có cá!"
Nghe xưng hô Sở Nguyệt gọi mình, Lục Tinh Hà sững sờ, nhưng động tác lại không hề chậm, vội vàng tiến lên vớt con cá mắc kẹt trong kẽ đá ra, sau đó kéo cành lá hương bồ sang một bên để xuyên mang và miệng cá…