“Cho dù ta có lấy được, người Lục gia cũng phải có trước, chân trước của lợn rừng bán lấy tiền, chân sau cho nương chồng ta làm thuốc.”
Nghe vậy, Triệu Xuân Hoa giật mình, bà suýt quên mất Lục Tinh Hà còn có một nương luôn ngâm mình trong lọ thuốc.
Nàng nói Lục gia đề phòng nàng là chuyện bình thường, quả thực việc đương gia trộm lợn là việc đáng xấu hổ, công bằng mà nói, nếu cha của con dâu là một người như vậy thì bà cũng phải đề phòng.
Nghĩ đến đây, bà chợt tin lời Sở Nguyệt.
Nữ nhi tuy không còn khúm núm như trước nhưng vẫn mềm lòng, tấm lòng vẫn hướng về nhà ngoại.
Triệu Xuân Hoa đảo mắt, lại hỏi: "Vừa rồi ngươi ở cùng Tiểu Đào lâu như vậy, có mang cho nàng thứ gì tốt không?"
Hôm nay bà không nhận được nhiều lợi ích cho nên bà vẫn cảm thấy không can tâm.
Ánh mắt Sở Nguyệt lóe lên.
"Ta làm gì có đồ tốt? Chỉ là đã lâu không gặp Tiểu Đào nên tâm sự với nàng chút thôi.”
Sở Nguyệt cố ý làm như vậy, Triệu Xuân Hoa đã thấy rõ ràng.
Bà mím môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không đánh chửi nàng như trước, dù sao Sở Nguyệt đã lập gia đình, về sau còn phải trông cậy vào nàng mang về cho nhà ngoại đồ tốt.
Nếu Tiểu Đào được thứ gì thì sau này hỏi là sẽ biết.
Ngược lại, bà nhìn thấy đôi giày mới tinh trên chân Sở Nguyệt.
"A? Đi đôi giày mới cơ à, giày này nhìn là biết thoải mái nhưng có vẻ không vừa chân cho lắm, ngược lại còn gần bằng cỡ giày của ta. Vừa vặn trong nhà còn có đôi giày cũ của ngươi, không bằng đưa đôi này cho ta thử một chút.”
Bà nói xong thì định cởi giày của Sở Nguyệt.
“Đã lâu lắm rồi nương chưa đi giày mới, vẫn là nha đầu này may mắn.”
Sở Nguyệt có chút nghẹt thở, rút chân lại.
"Nương, ta không thể cho nương đôi giày này."
Tay của Triệu Xuân Hoa khựng lại, giọng nói lập tức trở nên gay gắt: “Con bé này, có một đôi giày thôi mà, sao lại không thể cho chứ? Dù sao con cũng được sinh ra từ trong bụng của ta, về lại mặt cho nương chút đồ thì đã làm sao?”
“Đôi giày này không phải là của con, là của mẹ chồng con.” Sở Nguyệt nói: “Hôm qua ra đồng, giày của con để ở trên bờ ruộng không biết là bị ai đi nhầm, mẹ chồng con liền lấy cho con đôi giày bà ấy đang đi, dù sao thì cũng không thể không đi giày mà về lại mặt được, sau này người ta lại nói Lục gia ngược đãi con dâu.”
Thấy Triệu Xuân Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào đôi giày của nàng, Sở Nguyệt tiếp tục nói: “Đôi giày này về còn phải trả lại cho bà ấy, con cho nương rồi thì con lấy gì để trả cho người ta? Bây giờ con ở Trần gia đã đủ khó khăn rồi, nương đừng làm khó con nữa.”
Thấy quả thật là không kiếm được lợi ích gì từ chỗ của Sở Nguyệt, Triệu Xuân Hoa xua xua tay có chút bực mình.
“Được rồi, được rồi, giờ này chắc là cô gia cũng nghỉ ngơi ổn ổn rồi, các con về sớm một chút đi, lúc trở về đỡ phải đi đêm.”
Sở Nguyệt gật đầu rồi ra khỏi phòng của Triệu Xuân Hoa.