"Động tác thứ nhất rất đơn giản, nương hít một hơi thật sâu trước đi." Nhìn Vân Thúy Hà làm theo, Sở Nguyệt tiếp tục nói, "Sau đó làm động tác nâng người, giống cảm giác lúc người không đi ngoài được, chỉ cần dùng sức kiềm chế một chút là được."
Lúc đầu, Vân Thúy Hà còn thấy xấu hộ, động tác cực kỳ hạn chế, nhưng sau khi tìm được cảm giác thì làm thành thục hơn nhiều.
Sở Nguyệt đặt tay lên bụng Vân Thúy Hà, cẩn thận cảm nhận lực bụng, đại khái có thể đoán xem bà dùng lực có chính xác hay không.
"Tốt, hít vào, thả lỏng."
Làm như vậy khoảng chục lần, Sở Nguyệt nhìn Vân Thúy Hà nói: "Nương đã tìm được cảm giác rồi đúng không?"
Vân Thúy Hà có chút xấu hổ ừ một tiếng.
Sở Nguyệt lại nói: "Nếu tìm được cảm giác cho động tác này, con sẽ dạy nương động tác kế tiếp, cũng chỉ nằm ở trên giường làm."
Liên tục dạy ba động tác, Vân Thúy Hà cảm thấy rã rời cả người.
"Nương, mấy động tác này người luyện tập mỗi ngày hai lần, mỗi lần ít nhất hai tiếng, sau một tháng có thể thấy rõ hiệu quả."
Vân Thúy Hà trừng lớn hai mắt.
"Chỉ cần tập mấy động tác này là được? Không cần uống thuốc?"
Sở Nguyệt cười: "Vấn đề này, uống thuốc không giải quyết được, nương tin con một lần, tập mấy động tác này là được."
Nếu Sở Nguyệt đã nói như vậy, Vân Thúy Hà hít một hơi vào trong bụng.
"Được, nương nghe lời con, mỗi ngày đều luyện tập thật tốt."
Sở Nguyệt vâng một tiếng: "Nương tập cho quen, con về phòng trước."
Vân Thúy Hà vừa tiếp tục tập luyện động tác Sở Nguyệt dạy, vừa nói: "Đi đi, lúc ra ngoài đóng cửa cho nương là được."
Này đó động tác khả, không cần thiết gọi người nhìn đi.
Sở Nguyệt quay về trong phòng, Lục Ngân Hàd ngồi trước cửa sổ luyện chữ, vốn muốn hỏi nàng chuyện gì đó, sau vẫn không nói.
Sở Nguyệt đến gần Lục Ngân Hà, nhìn nét chữ còn chưa khô trên bàn, vẻ mặt hâm mộ nói: "Tướng công, chàng có thể dạy ta nhận biết mặt chữ không?"
Tuy nàng biết chữ nhưng dù sao nàng cũng xuất tuân từ một nhà nông nghèo, có thể nhận biết được một vài dược liệu đã khiến bọn họ rất kinh ngạc rồi, nếu còn có thể biết chữ, nói không chừng người ta sẽ xem nàng như quái vật.
Lục Ngân Hà gật đầu.
"Được."
Tuy rằng không biết nàng có thể học bao nhiêu nhưng biết được vài chữ cũng rất tốt rồi.
Dù sao sau này hắn cũng rất rảnh.
Dứt lời, hắn dùng bút lông viết vài chữ đơn giản cho Sở Nguyệt xem, sau đó nhường chỗ cho Sở Nguyệt, nắm tay nàng, dạy nàng chấm mực như thế nào, dùng bút viết từng nét chữ vừa rồi.
Cũng may Sở Nguyệt rất "Thông minh" , chỉ mất một ít sức có thể viết được hai mươi ba chữ, khiến Lục Ngân Hà vô cùng kinh ngạc.
Tiếc rằng nàng không phải nam nhi.
Đầy óc thông minh như vậy, nếu là nam nhi nói không chừng có thể thi đỗ công danh.