Sau khi che xong, hai người chọn vòng đường xa hơn để về nhà, để tránh thu hút sự chú ý của dân làng.
Vân Thúy Hà nhìn qua cửa sổ thấy hai người, vội vàng hô lên: "Tinh Bình, nhanh ra giúp đỡ, đại ca đại tẩu đã về."
Lục Tinh Bình nghe thấy vậy, vội vàng mở cổng, giúp Lục Tinh Hà và Sở Nguyệt đẩy xe vào cửa.
"Đại ca đại tẩu, hai người mua cái gì mà nặng như vậy?"
"Lương thực."
Lục Tinh Hà nói xong, liền bỏ rơm phủ bên trên ra lấy hai bao gạo cũ và một bao gạo lứt nhỏ xuống.
"Tinh Bình, đệ mang xe đẩy trả cho nhà thím Lâm trước đã."
"Được."
Nhìn thấy nhiều lương thực như vậy, trong lòng Lục Tinh Bình cũng vui vẻ, điều này chứng tỏ trong thời gian dài tới, nhà bọn họ không còn bị đói nữa.
Lục Tinh Bình vừa rời đi, Vân Thúy Hà liền nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Ngân Hà, sao mua nhiều lương thực như vậy? Bạc hôm nay kiếm được chẳng lẽ đều dùng hết sao?"
Lục Tinh Hà chuyển lương thực vào trong nhà.
"Nương, người đừng lo lắng, trong lòng con đã có tính toán. Dù sao trước mắt số lương thực này cũng không hỏng được, cứ để ăn dần dần."
Nếu Lục Tinh Hà nói đã có tính toán trong lòng, Vân Thúy Hà cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn đi dặn lại không nên nói chuyện nhà mình có lương thực ra ngoài, miễn khiến cho người ta nhớ thương.
Sở Nguyệt đem gia vị, thuốc và hai cuộn vải mới mua đi cất, sau đó đưa hai ba lượng bạc còn thừa vào trong tay Vân Thúy Hà.
"Nương, còn lại chút bạc này người giữ đi."
Vân Thúy Hà nhìn vào trong tay, đáy mắt có chút kinh ngạc.
"Nhiều như vậy."
Sở Nguyệt cười nói: "Hôm nay kiếm được tổng cộng năm lượng bạc, nếu không chúng con cũng không dám mua về nhiều lương thực như vậy."
Vân Thúy Hà gật đầu, đếm ra hai trăm đồng trong chỗ bạc rồi xâu thành chuỗi nhét vào tay Sở Nguyệt.
"Đây là tiền tiêu vặt của con, còn lại nương sẽ giữ, nếu hết con có thể xin thêm, chúng ta là người một nhà sau này sẽ có rất nhiều việc phải dùng tới tiền."
"Được."
Sở Nguyệt không từ chối, cầm lấy hai trăm văn tiền đi cất cẩn thận.
Nàng lấy lòng heo mà hôm qua Lục Tinh Hà đã rửa bằng tro ra cắt lấy một phần ba bỏ vào bát, rồi cho vào một nồi nước không quá lớn, thêm chút gừng vào đun sôi, nàng tính làm một đĩa lòng heo xào cho bữa tối.
Phần lòng còn thừa nàng ướp với muối rồi treo lên, để làm lạp xưởng ăn dần dần.
"Đại tẩu, để muội thổi lửa nhé."
Lục Tinh An thấy Sở Nguyệt đang bận rộn trong bếp, cũng vội vàng đi vào hỗ trợ.
Lục Tinh Hà cất gạo xong, liền lấy xô ra đồng, thời tiết khô hanh quá, sợ rằng nước tưới ruộng hôm qua đều sắp cạn nên hắn phải gánh thêm nước đổ vào.
Nhưng đợi đến chiều lúc hắn trở về, sắc mặt lại có chút nặng nề.
Sở Nguyệt cảm thấy có gì không ổn nhưng nàng cũng không dám hỏi, chỉ tập trung làm việc của mình.
Nhưng vẻ mặt Vân Thúy Hà khó hiểu hỏi: "Ngân Hà, con làm sao vậy?"