Sở Nguyệt bước lên, kéo kéo áo Lục Tinh Hà, chỉ vào số gạo cũ đang được bán giảm giá ở cửa hàng.
"Phu quân, chúng ta mua thêm ít gạo cũ nhé."
Mặc dù gạo cũ không ngon nhưng dễ nuốt hơn gạo lứt, giá của gạo mới là tám xu một ký, giá của gạo cũ có lẽ không chênh lệch nhiều so với gạo lứt.
Và, trong tình hình như hiện tại, việc dự trữ thêm lương thực chắc chắn là một lựa chọn khôn ngoan.
Người phục vụ ở bên cạnh sau khi nghe xong, nhanh chóng mỉm cười và giới thiệu cho cả hai: "Cô nương này có mắt nhìn thật tốt. Gạo này là hàng năm ngoái ở trong kho, là hàng năm kia sản xuất, vì thời tiết khá khô trong hai năm gần đây, nên nó vẫn được bảo quản tốt, không có mùi mốc nặng, chính nhà chúng ta cũng dùng loại gạo này. Chỉ có năm xu một ký, giá như gạo lứt, rất đáng để mua."
Vừa mới vài phút trước, Sở Nguyệt đã cầm một ít gạo lên ngửi thử, đúng y như những gì người phục vụ nói.
Hơn nữa chỉ có năm xu một cân, những món hời như vậy không phải lúc nào cũng có.
Sở Nguyệt trông rất hứng khởi, vừa hay hôm nay đã đẩy xe đến, nếu mua thêm một ít cũng có thể mang về nhà.
Nàng nhẹ nhàng nắm áo Lục Tinh Hà, nhón chân lên, nói nhỏ vào tai hắn: "Phu quân, sao chúng ta không mua thêm chút gạo cũ? Bây giờ thời tiết khô cạn, nếu năm nay mất mùa, sau đó chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, lúc đó giá lương thực hẳn sẽ tăng lên đấy."
Âm thanh dịu dàng ên tai khiến Lục Tinh Hà không khỏi cảm thấy căng thẳng, hắn ta nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt rạng ngời của Sở Nguyệt, cổ họng hơi nhấp nhô.
"Được."
Dù sao ở nhà cũng có nhiều miệng ăn cần phải nuôi, bây giờ còn có một ít tiền dư, mua thêm lương thực để chuẩn bị trước cũng là một ý tưởng không tồi. Hắn quay đầu nhìn người phục vụ.
"Còn bao nhiêu gạo cũ ở đây?"
Người phục vụ giơ lên hai ngón tay: "Khoảng hai trăm ký."
Sau khi suy nghĩ một chốc, Lục Tinh Hà lại mở miệng, nói: "Lấy hết cho ta."
"Vâng, các vị đợi một lát, ta sẽ đi vào kho lấy số gạo cũ còn lại ra ngay." Người phục vụ hứng khởi nói, không ngờ giữa trưa lại có được một người khách lớn đến vậy.
Nếu vụ giao dịch này thành công, hắn ta có thể nhận được một khoản hoa hồng đáng kể.
Cuối cùng, cả hai đã mua được 200 ký gạo cũ và 30 ký gạo lứt, tổng cộng phải chi trả một lạng một trăm năm xu. Sau đó, Sở Nguyệt dùng mọi cách để thuyết phục chủ cửa hàng thêm 5 ký bột mì trắng theo giá của gạo lứt.
Sau một hồi mua sắm, lượng thực phẩm họ mua đã đủ cho cả gia đình ăn đến mùa xuân năm sau.
Chiếc xe đẩy ban đầu vốn nhẹ nhàng, bởi vì 200 ký gạo cũ mà giờ đây đã phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
May mắn là ngay bên cạnh cửa hàng thực phẩm là một cửa hàng bán dầu, muối, nước mắm và giấm. Do giá muối quá đắt, Sở Nguyệt chỉ dám mua 5 lạng.