Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, con lợn rừng đã chết, một lượng tiết lớn chảy ra bát.
Trong cả quá trình Lục Tinh Bình ở bên cạnh giúp đỡ hắn.
Sở Nguyệt phơi dược liệu xong thì đi vào bếp, lúc này nồi cháo của Lục Tinh An cũng đã gần xong.
Trong bếp chir có một cái nồi, Sở Nguyệt múc cháo ra một cái bát lớn, tráng nồi qua bằng nước rồi bắt đầu rán cá, để thuận tiện một công, nàng bỏ trực tiếp cả rau rừng vào làm một nồi canh cá rau dại.
Nước canh cá màu trắng sữa, thơm lừng, trên bề mặt con cá là những lá rau xanh như ngọc lục điểm xuyết khiến người khác nhìn vào là cảm thấy ngon miệng, để món ăn có thể đậm đà hơn, nàng đổ phần dưa chua còn sót lại từ bữa trưa vào trong nước canh cá.
Thôn xóm không lớn, rất nhiều người đã lâu không được ăn canh cá, trong ao sông thì không có cá, ao bùn tốt lắm mới được hai con cá diếc.
Lý bà tử hàng xóm đã ngửi thấy mùi món ăn, nhìn lại món canh trong suốt trước mắt, bà đã cảm thấy không còn khẩu vị, vứt đôi đũa rồi đi về phòng nằm.
Lạc Thi không vui cau mày, nàng muốn đứng dậy gọi bà nhưng bị Đại Trúc ngăn lại.
“Đói một bữa cũng không chết được. Nương không ăn thì chúng ta ăn.”
Nói xong hắn chia bát cháo của Lý bà tử cho ba đứa trẻ trước mặt.
…
Sở Nguyệt bưng canh cá ra khỏi bếp, cẩn thật đặt bát canh lên bàn.
Lạc Tinh An đã sắp xếp bát đũa xong.
“Nương, đại ca, Tinh Bình, đến giờ ăn cơm rồi.”
Một lúc sau, ba người cùng tiến vào, trên mặt Vân Thúy Hà là một nụ cười thật tươi.
“Từ bên ngoài đã ngửi thấy mùi canh cá, không ngờ Nguyệt Nguyệt lại nấu ăn ngon như vậy, chúng ta thật may mắn mà.”
Lục Tinh Bình vội vàng cầm bát lên múc canh cho Vân Thúy Hà, sau đó gắp cho bà một miếng cá.
"Nương, hãy ăn thêm súp cá để bồi bổ cơ thể."
Lục Tinh An cũng múc đầy bát cho Sở Nguyệt.
"Đại tẩu hôm nay vất vả rồi."
Khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng, cứ như sợ Sở Nguyệt sẽ không thích, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía nàng. Sở Nguyệt tự nhiên nhận lấy bát canh từ Lục Tinh An.
"Cám ơn Tinh An."
Lục Tinh Hà liếc nhìn hai đứa em trai, không nói gì, cúi đầu múc cháo gạo lứt vào miệng. Nhờ nồi canh cá lớn này, gia đình hiếm khi ăn no được tới bảy phần. Vân Thúy Hà nhìn bầu trời bên ngoài, mặc dù mặt trời đã lặn nhưng bầu trời vẫn sáng sủa.
"Tinh Hà, con đã xử lý lợn rừng chưa?"
Lục Tinh Hà hừ một tiếng.
"Đã giết rồi."
Vân Thúy Hà quay lại nhìn hắn: "Nhân lúc trời còn sáng, hãy chặt một ít thịt lợn thành từng miếng nhỏ, không cần nhiều quá, gửi cho mấy người có quan hệ tốt gần đó, là người cùng làng nhờ họ quan tâm giúp đỡ, ngoài ra cắt hai miếng lớn hơn, khoảng hai hoặc ba cân, gửi một miếng cho nhà Lý Chính và miếng còn lại cho nhà ông bà con."
"Nhân tiện, con hãy mang bát tiết lợn đến cho ông bà đi, ông con thích món này, chúng ta sẽ giữ phần còn lại cho mình."