Ở hiện đại, có rất nhiều người già bị đột quỵ nhưng chỉ cần điều trị hợp lý thì đều có thể khôi phục, đi lại, sinh hoạt như bình thường.
Tô Khuynh Nhan hy vọng Tô Hoằng Quang cũng có thể làm được như vậy.
Sau khi rửa xong bát, xếp gọn gàng, nàng đi đến chỗ ông, nắm cổ tay của ông để bắt mạch.
"Khuynh Nhan đang làm gì đó? Sao lại giống thầy thuốc bắt mạch thế?"
"Không có gì ạ, cháu chỉ xem thôi." Tô Khuynh Nhan còn chưa nghĩ ra cách nào giải thích việc mình biết y thuật nên cũng không nói nhiều.
Đồng thời trong lòng nàng đã hiểu rõ tình hình của Tô Hoằng Quang, ngoại trừ thuốc có thể tìm trên núi, một số loại thuốc khác chỉ có thể tìm trong hiệu thuốc.
Nhưng hiện tại nàng tạm thời không có điều kiện đó.
Nàng thả cổ tay ông ra, sau đó giúp ông xoa đầu, ấn tay và chân.
"Khuynh Nhan, con làm vậy có hỗ trợ gì cho tình huống của ông không?"
Tô Quang Uy ngồi bên cạnh hai người để đan khung, không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu nhìn ông với nàng, hỏi vài câu. Y thấy Tô Khuynh Nhan ấn đi ấn lại cho Tô Hoằng Quang nên cũng hơi tò mò.
"Làm như thế này có thể giúp máu của ông lưu thông tốt hơn, giúp khôi phục sức khỏe sau này."
Tô Khuynh Nhan giải thích rất nhiều, bao gồm việc nếu Tô Hoằng Quang nằm quá lâu sẽ khiến tứ chi bị teo đi, sau đó sẽ không còn cách nào đi được nữa. Hiện tại, chân của ông cũng một lớn một nhỏ, cũng đã hơi héo một chút rồi.
Cả buổi trưa nàng ở trong nhà Tô Quang U, sau khi ngủ trưa, nàng và Tô Cẩn Du xuống ruộng giúp bà nhổ cỏ, hái rau cho bữa tối, sau đó về nhà xử lý lũ thỏ bắt được vào buổi sáng.
Tô Khuynh Nhan nhìn thấy con thỏ, ý nghĩ đầu tiên đó là món thỏ kho.
Rất nhanh sau đó, mùi thơm lan ra khắp khoảng sân đơn sơ.
Lưu Nhị Hoa đi ngang qua nhà Tô Quảng Uy lấy làm lạ nói: "Nhà này nghèo như thế sao có thể ăn thịt được? Hay là bọn họ trộm về nhỉ? Không được, phải mau về thôn kể chuyện này mới được…"
Tô Quang Uy đã lâu rồi chưa được ăn thịt, đặc biệt là Tô Khuynh Nhan lại làm món thịt thỏ kho, mới ngửi mùi thôi mà nước miếng đã chảy ròng ròng.
"Chúng ta nhờ phúc của Khuynh Nhan mới có thể ăn được món thịt ngon như vậy. Đời này không còn gì tiếc nuối nữa rồi, ha ha."
Tô Quang Uy vừa ăn từng ngụm thịt vừa cảm thán.
Con thỏ này rất béo, nặng tầm bảy, tám cân. Tô Khuynh Nhan nấu cả con nên lúc ăn cả nhà cũng không tiết kiệm, đều thoải mái, vui vẻ ăn.
Tô Cẩn Du ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, nói: "Ngon quá, tỷ làm thịt thỏ kho là ngon nhất."
"Ăn ngon, ăn ngon, thịt ăn ngon." Ngay cả Tô Hoằng Quang cũng nói theo vài câu.
"Nếu ăn ngon thì mọi người…"
Tô Khuynh Nhan gắp một cái chân thỏ đưa vào tay Tô Hoằng Quang, tay nàng cầm tay ông nâng chân thỏ lên miệng của ông. Nàng nhìn thấy mọi người ăn vui vẻ thì tâm trạng cũng vui sướng, đang định bảo mọi người ăn nhiều một chút, lời còn chưa nói xong đã bị tiếng đập cửa ngoài sân đánh gãy.
"Mở cửa, mau ra đây mở cửa!"
Thanh âm của Điền Thúy Hoa ở bên ngoài khiến Tô Cẩn Du sợ tới mức trốn phía sau Tô Khuynh Nhan.
"Đừng sợ, đệ mau ăn nhiều một chút."
Tô Khuynh Nhan vỗ vai Tô Cẩn Du, gắp một cái chân thỏ vào chén của nhóc, sau đó gắp thêm một miếng thịt cho vào miệng.