Quả nhiên có trá. Cố Lâm buồn rầu nghĩ. Mẹ chồng có vẻ mặt ôn hoà đến nổi da gà như vậy, quả nhiên là có rất nhiều trá.
Bởi vì Vương di nương mang thai bảy tháng có thừa, cũng đã ổn định rồi. Trong lòng mẹ chồng trừ trưởng tôn tử ra, tất cả đều có thể ném đi. Hôm qua mới nhận cửa hàng, hôm nay liền đem chìa khóa và sổ sách đưa cho nàng quản lý rồi, sau đó dứt khoát đi tới chỗ Vương di nương tự mình trấn giữ, những thứ khác đều không quản đến.
Cố Lâm rất buồn bực, vô cùng buồn bực.
Loại chuyện làm thay thế này là hoàn toàn lãng phí sức lực lại chẳng có kết quả tốt gì, làm tốt thì coi là hiển nhiên, làm không tốt thì coi là đáng chết. Nàng tự nhận có thể làm được tốt. . . Nhưng là làm quá tốt, tương lai mẹ chồng sẽ cảm thấy bị uy hiếp, bởi vì nghĩ nàng muốn cướp quyền. Làm không tốt, những quản gia cáo già, láu cá kia có thể dùng 36 Kế khiến cho nàng tìm không nổi cửa chính. (@@ chỗ này không rõ lắm ~~)
Lúc này liền cảm khái, tỷ muội có thể làm kẻ chết thay là quá ít, muốn đùn đẩy trách nhiệm cũng không có người.
Trong nhà có nhiều người thuộc chi thứ, trên Nhị gia vốn là có một ca ca Tử Ngọc, nhưng bảy tuổi đã mất sớm. Mẹ chồng tự nhiên đem toàn bộ tình thương mẫu tử trút cho Nhị gia Tử Anh này.
Tam gia Tử Kỳ là con thứ, kém nhị gia hai tuổi, nhưng Tam gia hai mươi tuổi hoa này không hề chịu thua kém, người ta là tiến sĩ tam giáp nghiêm chỉnh, mang theo vợ đi Tế Nam làm Huyện lệnh rồi, rất khí phách nói vĩnh viễn không quay trở về. Tam tiết* vẫn tặng lễ về nhà, cũng thỉnh thoảng viết thư cho đệ muội và cho nàng. . . Ban đầu vị Huyện lệnh là nhờ Cố Lâm giúp đỡ rời đi, tiểu thúc nghiến răng, chỉ cầu rời nhà càng xa càng tốt, Quý Châu hắn cũng đi!
(*)tam tiết :Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán
Đếm xuống chút nữa, là Tứ gia Tử Lạc, đây cũng là người thuộc dòng chính, năm nay 13. Nhưng là cha chồng không còn lòng tin đối với lão bà của mình, nhìn nàng cứng rắn nuôi Nhị gia thành hư hỏng, vô cùng đau đớn, Tứ gia Tử Lạc năm tuổi đã đưa về chỗ lão gia ở Hàng Châu, để Thái Phó đã về hưu của thái tử Lão Thái Gia tự mình giám sát, quả nhiên là người có tiền đồ , năm ngoái mới vừa thi đỗ tú tài, vẫn còn rất chí khí muốn ghi danh Bảng vàng mới cưới vợ.
Ngũ Gia Tử Quản, là một nhóc con tròn trịa đáng thương. Là con thứ nhỏ nhất, di nương đã sớm không còn. Mẹ chồng nhìn hắn cực kỳ không vừa mắt. . . Không có gì ngoài chuyện năm đó di nương của hắn trẻ tuổi mỹ mạo được cưng chiều mà kiêu, bây giờ tất cả khoản nợ của mẫu thân đều phải do nhi tử hoàn trả. Khi đó Cố Lâm mới vừa gả tới đây, bị đày đến Ngô Đồng viện, chú nhóc đáng thương này đói bụng mò đến cái viện cỏ hoang cao đến eo của nàng trộm quả hạnh xanh chua đến ê răng để ăn.
Đứa bé bảy tuổi đói bụng gầy giống như cọng giá đỗ, giày tất chắp vá, Cố Lâm thật không thể nhịn được. Thê thiếp đánh nhau họa còn kéo dài đến con cháu. . . Nàng len lén bao ăn hai năm, tiếp tế y phục giày vớ, sau lại tìm cái cơ hội khuyên cha chồng, để hài nhi hơn chín tuổi này đi thư viện học, mẹ chồng mắt không thấy, tâm không phiền, đọc sách bao nhiêu như vậy còn không có kế khác, ít nhất công tử Lễ Bộ Thượng Thư không thể để ở trong nhà mà phải nhịn đói chịu lạnh không đúng?
Nàng là có lương tâm, tiểu thúc tử cũng đều lễ kính. . . Ngũ Gia gọi nàng còn thường thường gọi kêu thành "Nương" . Nhưng nước xa không cứu được lửa gần! Quay đầu nhìn lại, không hề có tỷ muội nào có thể làm người chết thay, hoàn toàn không có người dùng được.
Sau khi vỗ trán suy nghĩ sâu xa, nàng dứt khoát kiên quyết hoãn nghị sự hằng ngày, chạy thẳng tới chỗ xương cứng nhất -- thông phòng thiếp thất đang muốn rời đi.
Lần tới gặp Tứ Lang , nhất định phải bảo hắn cho ta thêm dược liệu bổ tim. Cái gia đình này sống chúng quá không tốt rồi, dùng nhiều tâm kế, thật sợ mình sẽ rất nhanh mà chết, không đợi nổi đến lúc có kết thúc trời cao biển rộng đã mơ ước.
Vốn là thông phòng thiếp thất tự mình náo loạn muốn rời đi, sẽ không có vấn đề gì mới đúng chứ? Huống chi thiếu phu nhân Cố Lâm rất khoan dung, không bắt các nàng lột sạch người . . Tất cả tài vật trang sức trước kia Nhị gia thưởng đều có thể mang đi. Chỉ cần giao ra số ngân lượng theo đúng giá trên Khế Ước Bán Thân là có thể đi.
So với những thứ được ban thưởng kia, giá trị con người cũng không đáng kể, điều này cũng chỉ là theo quy củ của Tạ gia.
Nhưng cái thời đại côn đồ vô lại không thiếu này khiến nàng thực buồn bực, thời đại này là nô bộc sinh ra trong phủ so với thường dân bên ngoài càng có khí thế, càng hung hãn.
Giá trị con người, dĩ nhiên chủ tử phải nhân từ mà xóa bỏ. Cô nương có danh phận hay không, cũng đã hầu hạ gia nhiều năm như vậy, cũng phải có bày tỏ một chút đi? Ồn ào lộn xộn, la lối om sòm lăn lộn, cả phòng khách náo nhiệt không ngừng, Lý Đại tổng quản ở bên trong một đám quản sự mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, toàn thể câm nín.
Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn các quan sự đang tọa sơn quan hổ đấu, vừa liếc nhìn mấy điêu dân la lối om sòm làm bừa đến cực hạn, quả thật âm thanh rung nhà.
Cố Lâm là không hề làm ảnh hưởng đến cả phòng, nàng ngồi ngay ngắn ở trước thư án tử đàn, ngón tay ngọc thon dài hơi dùng lực, vuốt mạnh một cái, đem một miếng gỗ tử đàn dày ba tấc bẻ xuống, tựa như thị uy giơ giơ lên.
Một phòng toàn người tất cả đều an tĩnh lại, cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
"Mọi việc phải theo quy củ , đúng hay không?" Cố Lâm cười nhạt một tiếng, cầm miếng gỗ kia chỉ chỉ Lý Đại tổng quản, "Đại Tổng Quản, ngươi đem quy củ lặp lại lần nữa, cặn kẽ từng điểm. Mới vừa rồi hò hét ầm ĩ, bây giờ ta nghĩ ai cũng không nghe rõ."
Lý Đại tổng quản có chút nhũn chân, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, để tỳ nữ đem quy củ đến nói lại lần nữa, chỉ là âm thanh có chút run run.
Nội tâm có chút hối hận, khỏi phải bàn. Hắn đã sớm phải biết thiếu phu nhân không phải là người lương thiện, còn dám bằng mặt không bằng lòng? Nhưng hắn rốt cuộc là đại tổng quản quản lý trong ngoài cả Lý gia, quan thất phẩm thuộc phe tể tướng, đại tổng quản nhà Lễ bộ Thượng thư đi ra ngoài cũng là một nhân vật đấy!
Mỗi lần bị thiếu phu nhân chèn ép sau trở về ngẫm nghĩ, trong lòng liền tức giận. Người nào cũng biết thiếu phu nhân này là một người hữu danh vô thực không phải sao? Các chủ tử ai làm chuyện như nàng? Không có ăn bớt của nàng thì nàng nên trở về ngoan ngoãn cám ơn trời đất đi, còn cùng hắn so đo từng khoản tiền? Nhưng hắn là người của lão gia đó! Hắn cũng không tin thiếu phu nhân hữu danh vô thực này dám đạp hắn. . .
Nhưng nhìn nhìn miếng gỗ thật dầy kia, trán hắn chảy xuống đầy mồ hôi. Tay thiếu phu nhân cũng không cần dùng nhiều lực, chỉ cần ở trên cánh tay hắn vuốt xuống một cái như vậy. . . Lão gia chẳng lẽ sẽ vì một nô tài đi tìm thiếu phu nhân hỏi tội? Hiện tại là lúc cần dùng thiếu phu nhân!
Chuyện như vậy, cư nhiên trôi chảy thuận lợi xử lý xong. Có mấy người cả gan cứng cổ cùng thiếu phu nhân sống chết chống đối, thiếu phu nhân nắm ly trà thật chặt, nhướng mày, "Điềm Bạch, chén trà này thật sự không tốt, nắm hơi chặt liền nứt, đổi chén cho ta."
Mấy người cả gan đều nghẹn lời, thiếu phu nhân chậm rãi nói, "Nghĩ đến các ngươi cũng không phải thật tâm muốn chuộc nữ nhi của mình, đại khái đối với Nhị gia vẫn có tình ý . Vậy thì tốt, liền giữ đi. Ta đây chăm sóc Nhị gia. . . xương cốt cũng đau đến phát sợ."
Những người chống đối này đều luống cuống. Nhị thiếu phu nhân có bản lãnh như vậy cũng chiếu cố không nổi Nhị gia điên khùng, mấy cô nương mềm mại nhà bọn họ còn không bị đánh cho thành đầu heo? Bị tàn tật còn có thể làm gì nữa! Vội vàng quỳ xuống dập đầu, đem tiền chuộc thân nộp ra vội vàng chạy đi!
Người đi nhà trống, một ly trà bị nứt, vẫn còn ở chậm rãi nhỏ nước trà. Góc bàn bị bẻ một miếng, đặt ở một bên. Thiếu phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, vẫn chậm rãi thưởng thức chén trà Điềm Bạch vừa đổi.
Một phòng đều tĩnh.
Chờ thiếu phu nhân thật vất vả mới đem trà thưởng thức xong, liếc nhìn mấy quản sự đang run rẩy, chỉ hừ lạnh một tiếng, một chữ cũng không nói, dẫn Điềm Bạch cùng đám tỷ muội kia nghênh ngang rời đi.
Ngày thứ hai, thiếu phu nhân đến chính phòng xử lý công việc, phu nhân quản gia một người cũng không thiếu, quản gia người người không quên, ngay cả Lý Đại tổng quản cũng theo hầu ở bên.