Cùng Tứ Lang nói chuyện một lúc lâu, bản mình đã bồi dưỡng ra được một biểu đệ kiêm muội phu thật tốt a, không hề xem thường nữ nhân. Có thể có thương có lượng nói chuyện làm ăn, ngẫu nhiên có cách suy nghĩ khác nhau, cũng có thể tâm bình khí hòa lấy lý để thu phục người khác.
Tiền nha, ai lại không thích? Nhưng quá nhiều tiền là họa không phải là phúc. Nhất là tại đất Kinh Thành này, vương tôn huân quý hoành hành, những thân thích quan lại này không ít, thật ra tại căn cơ nông cạn, ai cũng không thể chọc nổi. Bình an làm chút ít buôn bán là được, nàng mở tiệm hương liệu kia, là vì có một cửa hàng vị trí hơi chếch so với mặt tiền không cho thuê được, nàng vẫn luôn có hứng thú với hương liệu, bản thân suy nghĩ rất nhiều, đặt lên đặt xuống, dứt khoát nhờ Tứ Lang đi tìm một chưởng quỹ cùng tiểu nhị để làm việc.
Ai biết, rượu thơm không sợ ngõ hẻm sâu. Nàng suy nghĩ có lẽ là vì hương liệu tốt mà lại rẻ, Tứ Lang lại bán thêm hà bao, buôn bán rất tốt, cũng càng thêm nổi danh. Ban đầu Tứ Lang và nàng cũng cảnh giác, không hề mở thêm chi nhánh, hà bao luôn dùng các kiểu cũ, nhưng vẫn không tránh khỏi chuyện có quý nhân tới cửa nói về vấn đề cống phẩm.
Thôi, đã hoàn vốn, bạc kiếm được cũng không khó khăn. Hàng tích trữ cũng không nhiều, nhưng xưởng hương liệu trả công người làm cũng không hẹp hòi, cả xấp phối phương* hương liệu cũng đều không đáng tiếc, còn có thể tiếc cái gì?
(*) cách chế thuốc
Tứ Lang sẽ tự mình đi bàn bạc để có giá cả hợp lý nhất, cái này cũng không khiến người ta lo lắng.
Chỉ là mọi thứ đều phải thương lượng, không khỏi bàn bạc hơi lâu một chút. Đợi đến khi nàng trở lại viện của Nhị gia Hạo Hãn hiên, vừa bước vào chánh phòng, ngạc nhiên thấy Nhị gia mặt ai oán nhìn nàng, trong phòng cư nhiên không có ai phục vụ.
Gương đồng bút chì dù sao cũng chỉ là phương pháp nhất thời tạm ứng phó, mà Nhị gia của bọn họ, chữ vẫn nhận được, nhưng bút lông lại không biết dùng, mỗi tờ đều giương nanh múa vuốt*, Thần Tiên xem cũng không hiểu. Sau đó nàng nhớ tới mấy mẫu thiết kế phấn son lúc trước, một hồng mộc bản tử**, viết rất rõ ràng, lau lại sạch sẽ, tiết kiệm bao nhiêu giấy cùng tâm lực.
(*) trong QT là giương nha vũ trảo, chắc ý chỉ chữ anh quá “đẹp”
(**) chính là tấm ván gỗ nhỏ, hồng mộc có thể là gỗ tử đàn hoặc gỗ lim gì đó ~~~
Nhị gia giơ tấm Hồng Mộc bản tử lên , viết một chữ "Khát" thật to.
Người kia, có cái gì ngàn vạn lần không được có bệnh. Cố Lâm cảm khái, cất giọng gọi người dâng trà, mấy đại nha đầu bất đắc dĩ xô xô đẩy đẩy, ai cũng không muốn đến trước mặt gia.
Này bốn đại nha đầu đâu rồi, mặc dù không dám nói thi từ ca phú, nhưng cũng biết vài chữ. Như trước kia, người người nghĩ hết biện pháp tới gần phía trước, hiện tại người người anh dũng lui về phía sau. Gia vẫn là gia, nhưng người nào cũng không muốn cùng một gia điên khùng ngu ngốc buộc ở chung một chỗ không đúng ?
Cố Lâm tức giận bảo các nàng đặt trà trên bàn, chăm sóc Nhị gia uống, nhìn cũng không nhìn bốn nha đầu thiên kiều bá mị kia, tự mình đi đến phòng trà phân phó tiểu nha đầu đang trực, sau đó gọi phu nhân quản gia tới.
"Ta mặc kệ các nàng là sinh ở trong phủ hay là mua ở ngoài, " Cố Lâm nhàn nhạt nói, "Ngay cả phục vụ cho gia một ngụm nước cũng không chịu, ta không dám dùng cái loại thiên kim tiểu thư như thế này. Triệu Ban Gia, ngươi mang họ trở về chỗ phu nhân, tùy tiện xử lý, chính là viện của gia không dám giữ lại. Nhớ kỹ chưa?"
Trong bốn đại nha đầu này có cháu gái của Triệu Ban Gia, ở viện Nhị gia thoải mái lại có nhiều tiền hơn, tuy nói là điên khùng, nhưng không phải như thế càng lừa dễ hơn sao? Nói không chừng còn có thể làm di nương ! Thiếu phu nhân là một người không đắc sủng tính hiền lành không so đo , người hầu cũng không thật sự đem nàng để vào mắt, Triệu Ban Gia dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
"Hừm, thiếu phu nhân cần gì nóng giận như vậy, có cái gì không phải. . ." Sau đó nàng cảm thấy bụng đau nhói, mắt hoa lên, mông đau buốt, ngồi sững sờ trong sân.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt, thiếu phu nhân tính tình hiền lành, ít lời đó, đem nàng đạp từ trong nhà chính ra sân rồi !
"Giết người rồi giết người rồi! Trời ơi, lão nô ở Tạ gia mấy đời làm trâu làm ngựa mặt, mặt mũi i cũng mất hết. . ." Triệu Ban Gia ngồi dưới đất vỗ đùi vừa khóc vừa mắng, âm thanh thật là một tiếng so một tiếng càng to hơn.
Chỉ là to không được mấy tiếng, một chén sứ trắng bay đến giữa trán, dội cho gương mặt bà ta toàn lá trà và nước, hòa lẫn cả máu từ từ chảy xuống.
"Chính là giết ngươi, một lão nô xảo quyệt, không có trên dưới, bất tuân lễ phép thì thế nào?" Cố Lâm giọng nói rất nhạt, thật bình tĩnh, giống như là đang nói "Xuân năm nay hoa lan nở muộn", "Đi tìm Lý Đại tổng quản đến đây. Hỏi một chút xem đây là nô tài Tạ gia hay là chủ tử của Tạ gia."
Lý Đại tổng quản nghe tiểu nha đầu thở không ra hơi truyền lời, trán đổ mồ hôi mặt trắng xanh. Lời nói như vậy. . . Quá đau tim rồi, Triệu Ban Gia cũng thật sự nâng cao đạp thấp. . . Hiện tại thì tốt đi? Người ta trong vải bông giấu đinh ba tấc! Ngay cả hắn cũng bị liên luỵ!
Vội vã chạy đến Hạo Hãn hiên, cả viện tử yên lặng như tờ, chỉ có tiếng Triệu Ban Gia khóc rống.
"Thiếu phu nhân, tiểu nhân đến chậm. . ." Lý Đại tổng quản khom mình tiến lên.
"Ta không muốn nghe." Cố Lâm đạm nghiêm mặt khoát tay, kêu nha hoàn quét tước đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, "Nói với Lý đại gia của các ngươi, ta đi ra ngoài gặp thân thích một lúc, Nhị gia liền ngay cả miếng nước cũng không có mà uống."
Nha đầu quét tước này hình dáng không ra sao, nhưng mồm miệng lanh lợi, không đi làm người thuyết thư thật đáng tiếc. Nói chuyện rất rõ ràng, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót.
Cố Lâm nở nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi về sau liền gọi là Điềm Bạch đi, là nhị đẳng nha đầu ở bên cạnh ta giúp đỡ phục vụ gia. Lý gia. . ."
"Lão nô không dám!" Lý Đại tổng quản phù phù một tiếng quỳ xuống.
"Lý Đại tổng quản, ta làm mất một cái chén sứ trắng, thu một nha đầu Điềm Bạch, tăng lên nhị đẳng, cần ngươi đồng ý à?" Cố Lâm bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi.
"Thiếu phu nhân chiết sát lão nô rồi, " Lý Đại tổng quản dập đầu, "Chuyện viện Nhị gia, dĩ nhiên là do thiếu phu nhân làm chủ!"
"Lý Đại tổng quản đừng giày vò mình như vậy, giống như là thiếu phu nhân ta đây không tha thứ cho người khác." Nàng giả vờ tâng bốc, vừa nháy mắt ra hiệu cho tân nhị đẳng nha hoàn Điềm Bạch thập nhị vạn phần tinh ý tiến lên đỡ Lý Đại tổng quản dậy.
"Cái kia liền phiền toái Lý Đại tổng quản xử lý một chút." Nàng bưng trà, Lý Đại tổng quản chịu đựng một lưng toàn mồ hôi, dẫn bốn đại nha đầu cùng Triệu Ban Gia lui ra.
Quay đầu nhìn lại, Nhị gia đang quan sát nàng từ trên xuống dưới, đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thầm than một tiếng, bây giờ cũng trưa rồi, lại còn chưa truyền cơm. Trong sân đều là những thứ . . . Nàng lệnh Điềm Bạch đi không bảo mấy tiểu nha đầu truyền cơm, trong phòng chỉ còn lại Nhị gia vẫn còn đang đánh giá nàng.
Nhất thời nhịn không được, chọc má Nhị gia nói thầm, "Để cho ngươi phách lối, cho ngươi hạ lưu, để cho ngươi không có tiền đồ. . . Làm sao ngươi không dứt khoát chết ở trên bụng nữ nhân đi? Hiện tại cũng đỡ bị mấy tiển nhân lẻ tà lẻ tẻ đó khi dễ. . . Bản cô nương cũng chẳng muốn thay ngươi ra mặt!"
Nhị gia né mấy cái không tránh thoát, buồn bực viết lên bản tử, "Cô nói cái gì? Còn có. . . Cô biết võ công?"
Cố Lâm cho hắn một ánh mắt tràn đầy khinh thường. Nàng chỉ biết một ít để phòng thân, cũng tránh để mấy người trong nhà dễ dàng khi dễ, sao dám nói là võ công gì?
Nhưng nhìn hắn mặt chờ mong, không khỏi có chút đùa dai.
"Ngươi muốn biết?" Nàng viết lên Hồng Mộc bản tử.
Nhị gia gật đầu, trong mắt mơ hồ có ánh sáng kích động.
Cố Lâm cười, còn là cười đến rực rỡ Mỹ Lệ. Nhị gia kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu mới cúi đầu nhìn Hồng Mộc bản. . .
Nàng viết mấy chữ rồng bay phượng múa, "Ta mới không thèm nói cho ngươi biết."