Lúc ở nhà với nhau thì không một ngày không cãi vã. Kết quả Quản ca nhi vừa đi thư viện, Anh ca nhi lập tức ỉu xìu một nửa.
Có đệ đệ rốt cuộc có tốt hay không, thật ra thì hắn cũng đã nghĩ nửa ngày. Nói cũng được, nhưng tiểu tử này miệng nói lưu loát, thường đem người khác tức chết đi được, coi như vô ý nhưng vô thức lại hướng cái chân đau của người ta đạp mạnh một cái, ở một ngày hắn tức giận một ngày, chán chết người.
Nói không tốt, nhưng trước khi thi thi sau sóng vai cùng đỗ, hai người đã có một chút tình cảm đồng cam cộng khổ như lúc ở bộ đội cùng với huynh đệ trước kia, tiểu tử này lại đầy nghĩa khí, hắn thi đợt thứ ba đã bệnh đến mềm nhũn, quả thực là nhờ Quản ca nhi cứng rắn kéo vào lôi ra .
Chính là nhờ có đệ đệ này, hắn vốn là thân thể yếu ớt bị ba đợt thi này mài đến chỉ có thể nằm trên giường, chính là hắn cả ngày chạy tới chít chít chát chát, thời gian dưỡng bệnh mới không quá khổ sở.
Kết quả lão đệ vừa đi, hắn thật sự khó chịu.
Nhất là nguyên nhân rời đi hoang đường cùng bất đắc dĩ như thế, thật làm cho lòng hắn nén đầy tức giận.
“Ngự Tỷ nhi, nàng nói xem. Nương của ta ở đó đang làm gì vậy? Quản ca nhi không hề đắc tội gì với bà đúng không? Đắc tội là nương của Quản ca nhi mà! Người chết cũng đã mấy chục năm. . . Bà không thấy phiền sao? Cái thời đại rách nát này, không có Tiểu Tam cũng không được. Tiểu Tam này còn là do Lão sư của phụ thân đưa đấy. . .” Hắn buồn bực chỉ có thể kể khổ với Cố Lâm.
Tiểu Tam? A, lại nói, Ngô di nương đích xác là tam thái di nương. Mặc dù là di nương, nhưng dù sao cũng là thiếp thất của cha chồng, đặt loạn tên tuổi là không tốt đúng không?
Cá nhân nàng không để ý lắm, nhưng những người khác mặc kệ bề ngoài ra vẻ đạo mạo thế nào thì trong bụng vẫn là nam trộm nữ xướng, đều là để ý. (?!)
Cố Lâm ngược lại rất là nhẫn nại mà nói rõ, dù sao Anh ca nhi đã gần như quên hết chuyện trước kia. Nhưng Anh ca nhi mặt đần ra nhìn nàng, một lúc lâu mới than thở, “Thật khác nhau. Đây chính là sự khác nhau của thời đại, hơn nữa đã nhập vào tim rồi. . .”
“Cái gì?” Cố Lâm nghe không hiểu.
Anh ca nhi không dám giải thích. . . Giải thích thế nào? Chỉ là vội vàng nói sang chuyện khác, bắt đầu oán trách cái vị nương kia ăn no quá lại rảnh rỗi.
“Chàng cũng nói không sai, đúng là quá rỗi rãnh?” Cố Lâm nhàn nhạt.
Nữ nhân có chút tiền và thân phận đều mắc bệnh rảnh rỗi đi. Dưỡng nhi dục nữ? Nhũ mẫu ma ma nha hoàn một đống lớn để làm gì, hỏi một chút chuyện sinh hoạt hàng ngày cũng đã là từ mẫu rồi. Lại không phải là dâu cả phụ nhi tốt xấu gì cũng có thể quản lý nhà cho hết thời gian, dù là có thể quản lý, trông nom tất cả các viện, thật ra thì có bao nhiêu chuyện có thể để ý chứ? Cẩm y ngọc thực, lại không cần quan tâm đến kế sinh nhai.
Người quá rảnh rỗi sẽ sinh sự. Chính là quá rảnh rỗi, bà bà không có việc gì nên ra vẻ ta đây bắt bí con dâu, con dâu thụ giáo lại chuyển tức giận sang trên người thiếp thất động phòng dám cùng bản thân tranh giành trượng phu. Chính là quá rỗi rãnh, thiếp thất động phòng không có việc gì liền tranh giành với nhau, ganh đua so sánh sủng ái, có thể đem chủ mẫu đánh ngã thì đó chính là tâm nguyện cả đời, chủ mẫu cũng lấy chuyện diệt hết thiếp thất, giết thứ tử thứ nữ làm trách nhiệm, chí hướng.
Chính là quá rỗi rãnh, rỗi rãnh đến chỉ có thể đem tâm lực đặt vào cuộc chiến tranh giành trượng phu. Nhưng ngay cả hoàng thượng cũng đã ra lệnh rõ ràng hậu cung không thể tham chính a, trên làm dưới theo, nam nhân về đến nhà cũng không nói ngoại sự. Cùng với mấy thiếp thất quá rảnh rỗi càng không có cái gì mà nói.
Ác tính tuần hoàn này xoay vòng, mặc kệ là thê hay là thiếp, muốn địa vị cao thượng thì trong bụng phải có hàng. Chẳng những phải có hàng còn phải là nhi tử mập mạp, nữ nhi thì không thể dùng. Nhi tử vẫn không thể chỉ sinh một đứa, sinh càng nhiều địa vị càng cao, càng lộ vẻ được trượng phu sủng ái.
Nam nhân nếu háo sắc a, còn có thể như cá gặp nước, đem hậu viện của mình như thanh lâu lật bài tử chọn người. . . Tựa như người cha ruột bạc tình vô nghĩa của nàng. Nhưng nếu người giống như cha chồng coi trọng sự nghiệp, đại trượng phu bảo thủ nghiêm túc, thê thiếp thành đoàn nhưng chỉ là khổ không thể tả, khó có thể cùng ngoại nhân nói được .”. . . Sẽ không có mục tiêu theo đuổi khác sao?” Anh Nhị gia chẳng những rợn cả tóc gáy, hơn nữa cũng thấy đau rồi. Hậu cung không nên lập a. . . Những nữ nhân này nghĩ không phải có yêu hay không trượng phu, mà là vì yêu giống loài của trượng phu a. . . Làm cho cả hậu cung cũng có thể thỏa mãn sinh con. . . Bị ép uống thuốc thành cặn bã là chuyện nhỏ, trở thành lợn giống lai giống giá cao mới là đại sự!
“Thì không thể thêu hoa gì đó sao. . . Được rồi, ta hiểu nàng rất đáng ghét việc may vá, nhưng ít nhất nàng cũng thích vung chày giã thuốc làm Dược Đan hương gì đó mà! Các nàng trước khi thành hôn không phải cũng đã học cầm kỳ thư họa sao? Học nhiều năm như vậy, sau khi cưới liền bỏ đi? Như vậy học để làm gì?”
“Học đủ có một thanh danh tốt thì sẽ có một hôn sự tốt chứ sao.” Cố Lâm lạnh nhạt nói, “Chỉ là những thứ kia ta muốn làm cũng không biết, chính là không tinh. Ta chỉ học chút phòng thân, quản gia, một chút Kỳ Hoàng Chi Thuật, còn có chút tài nấu nướng. . . Lúc ta học đã hơi trễ rồi, thật sự là không có thời gian để thành tài nữ. . . Sau khi cưới phụ dung* mới là trọng yếu nhất. Muốn chiếm được sủng ái của phu quân thôi.”
(*) Dung này chính là dung nhan trong công dung ngôn hạnh
Anh ca nhi nhẹ nhàng run rẩy. Người cùng người chính là không giống nhau. Có người có thể xoạc chân thành đại sư Yoga, cũng có người chỉ có thể ở nhà thành Đại Pháp Sư ( thậm chí Đại Ma Đạo Sĩ ) trạch nam. Có người vui lòng bị nữ nhân hạ dược hại thân thể vẫn rất dương dương tự đắc, nhưng hắn chỉ cảm thấy không khác gì kiếp làm lợn giống rất vũ nhục.
Ăn thịt cũng phải cam tâm tình nguyện chứ, phải tôn trọng mỹ thực chứ? Hắn nghĩ muốn ăn Cố Lâm nhưng Ngự Tỷ là thịt bò tốt nhất, khác với thịt bò bít tết, thịt vụn, suy tính đến dung lượng của dạ dày, vẫn là nên kiêng ăn một chút thì tốt hơn. Cha hắn thật là đáng thương, người ta cho cái gì thì ông phải ăn cái đó, nhất định là đã khiến dạ dày ăn đến loét rồi, như thế nên mới có thể không có hứng thú gì với nữ sắc. . . Khẩu vị cũng bị hỏng rồi.
Lôi kéo tay Cố Lâm, hắn cảm khái, “Ta thật sự vui mừng nàng không phải rỗi rãnh. . . cực kỳ không rỗi rãnh. Coi như rỗi rãnh cũng tự mình tìm một chút hứng thú ham mê. . . Còn kịp chờ ta.”
Cố Lâm thưởng thức một cái, mới phun hắn một ngụm, “Không đứng đắn , chờ chàng cái gì hả?”
Anh ca nhi ngược lại mừng rỡ cực kỳ không đứng đắn, chẳng những ăn thật nhiều lần canh thịt, còn muốn dùng tất cả biện pháp tấn công thành lũy. . . Mặc dù rất gần, vẫn chỉ là áp sát tới trước gôn. . . Khổ sở đến mức phải lăn lộn trên giường, vì mạng nhỏ và việc hai người có thể ăn thịt không thể không nhịn đến khổ sở không chịu nổi.
“Chỉ còn hơn một năm thôi.” Hắn khóc không ra nước mắt, miễn cưỡng an ủi mình.
“Còn có hơn một năm.” Cố Lâm sửa sang lại dung nhan, tỉnh táo nói, hoàn toàn không tính đi an ủi hắn. Thật là, đều là tật xấu do rỗi rãnh. Nhưng nàng vẫn rất thông cảm, cho nên bị mẹ chồng gây khó khăn cũng không có để trong lòng.
Thẳng thắn mà nói, mẹ chồng này tuy có ít thủ đoạn, nhưng so với mẹ ruột của nàng thì xách dép đều không bằng, cưỡi ngựa cũng không bằng tổ mẫu đi bộ, chỉ có thể ở phía sau ăn bụi. Cho nên nàng đối với mẹ chồng vẫn vô cùng cung kính lễ độ, dùng tiêu chuẩn để so sánh cũng chỉ đến như vậy mà thôi, tất cả những lời khó nghe, hoàn toàn đi vào tai trái chạy ra tai phải, lấy Bất Biến ứng vạn biến, cổ họng không thốt một tiếng, huống chi là giải thích.
Mẹ chồng lăn qua lộn lại chỉ có mấy chiêu, trừ có chút nhàm chán, nàng cho tới bây giờ không hề có nửa điểm sợ hãi.
Chỉ là mẹ chồng có mấy tham mưu, cuối cùng cũng có chút ý mới, không còn nhàm chán như trước nữa.
Phát hiện mắng không đáp lời lại, đánh thì không trúng, thân thủ nhanh nhẹn, Tạ phu nhân vốn là không còn chiêu gì. May là cháu gái ngoại tốt của bà thay bà bày mưu tính kế.
Vì vậy lúc Cố Lâm biến thành tướng cây cọc buộc ngựa đứng bên chờ thỉnh an rốt cuộc cũng được tiến vào, liền nhìn thấy mẹ chồng và chúng di nương của Nhị gia vây quanh hơn Tân ca nhi một tuổi vui đùa, dạy hắn nói chuyện, một nhà hoà thuận vui vẻ, liền bỏ mặc nàng cô đơn một bên.
Cố Lâm ngược lại rất thích thú nhìn họ. Mẹ chồng chưa bao giờ để cho nàng đến gần tân ca nhi, một lòng cảm thấy độc phụ Cố Lâm này chắc chắn sẽ tìm cách hại chết cháu đích tôn của bà. Ngược lại hai di nương Lạc Mộc phát hiện hướng đi bà bà cũng đi không thông, không thể làm gì khác hơn là uất ức đi theo đường của biểu muội, cũng hợp tác với Từ di nương Dung Dung. Nhiều người sức lớn, ba ông thợ giày cũng có thể đấu thắng Gia Cát Lượng không đúng ?
Cho nên bọn họ ngược lại có cơ hội để lấy lòng Tạ phu nhân, hơn cùng Tân ca nhi hòa đồng hết sức quen thuộc.
Chơi chèn ép? Cố Lâm có chút hứng thú. Nhưng mẹ chồng nàng cái gì cũng có, chỉ không có tính nhẫn nại, cho nên rất nhanh sẽ lật bài thôi.
Một đám người áp sát vây quanh Tân ca nhi dạy gọi người, đứa bé hơn một tuổi mồm miệng rõ ràng lanh lợi, học được cực nhanh. . . Quả nhiên là con trai Nhị gia.
Kết quả Tân ca nhi một lát tổ mẫu, một lát di nương, kêu vô cùng thanh thúy. Từ di nương cười tủm tỉm chỉ vào Cố Lâm, “Đại Thiếu Gia gọi người kia.”
Tân ca nhi dứt khoát kêu, “Tiện nhân!”
( hừ, ta hận cái bà Dung Dung này (╰_╯)
Cả phòng an tĩnh một lát, Tạ phu nhân giả vờ quát, mấy di nương nhỏ giọng cười nham nhở.
Lông mày thanh tú của Cố Lâm nhướng lên. Những thứ phụ nhân vô tri này. . . Quá rỗi rãnh cũng không sao cả, nhưng cũng không được đem đứa bé đang êm đẹp dạy bậy chứ?
Tạ phu nhân cảnh giác đề phòng Cố Lâm. Con dâu nếu là nổi giận tố cáo, vậy thì đúng với ý nguyện của bà rồi. . . Cùng đứa bé hơn một tuổi so đo, một chút độ lượng cũng không có, sao xứng làm phu nhân tú tài kinh thành. . . Đặc biệt không xứng làm thê tử con trai của bà. Nếu là nghĩ muốn tiến lên đánh Tân ca nhi, vậy thì càng tốt hơn. . . Chứng minh nàng là Độc Phụ, xem lão gia và nhi tử còn có thể bảo hộ che chở cho nàng không.
Nhưng là không thể để cho độc phụ kia đánh cháu trai đáng thương của bà được.
Nhưng Cố Lâm một câu cũng không nói. Thân là trưởng tỷ, bao nhiêu đệ muội, kinh nghiệm nuôi trẻ không thể nói không phong phú. Một đứa bé hơn một tuổi, thật ra thì không hiểu chuyện lắm, nói cũng chỉ như vẹt thôi. . . Nhưng rất biết xem sắc mặt.
Tân ca nhi hiếm thấy nàng, rất tò mò. Người ta bảo hắn gọi cái gì, hắn sẽ thật sự gọi như vậy.
Cho nên Cố Lâm đối với Tân ca nhi tươi cười, rất hòa ái dễ gần dịu dàng từ ái, giống như vui mừng tựa như gật đầu, khích lệ nhìn hắn.
Tân ca nhi lập tức thật hưng phấn, cho rằng đó là lời hay. Vì vậy hắn chỉ vào Tạ phu nhân thanh thúy vang dội kêu lên, “Tiện nhân!” Từ di nương kinh hãi muốn ngăn cản hắn, hắn còn tưởng rằng nàng muốn chơi cùng hắn, cũng chỉ vào Từ di nương kêu “Tiện nhân” , ngay cả hai di nương Mộc Lạc cũng không thể tránh thoát cái vinh hàm “Tiện nhân” này.
Chỉ có chút trình độ, ai. Bên kia một đoàn hỗn loạn, nàng liền cáo lui, mẹ chồng cũng không kịp đáp lời, đầu đầy mồ hôi muốn sửa lại cái từ khó nghe mà cháu trai mới vừa học được . . . Nếu không lão gia làm sao tha cho bà? Cố tình Tân ca nhi nhìn các nàng hốt hoảng luống cuống, cảm thấy càng chơi vui, cười khanh khách hô một tiếng lại một tiếng.
Thật vất vả mới có chút thú vị, đầu óc mẹ chồng vốn thiếu vài dây thần kinh thì cũng thôi, ngay cả tham mưu cũng không có đầu óc, khiến Cố Lâm lại cảm thấy nhàm chán.