Hắn vốn hi vọng có thể đùa đùa nghịch nghịch một chút là có thể toàn thân mà lui, nào biết ý nghĩ này đã quá ngây thơ rồi.
Lão nương hay chiếm tiện nghi ôm hắn vừa vê vừa vò, còn kêu cục cưng, nhi tử nửa ngày, lại để cho nhũ mẫu ôm đứa bé đến cố gắng nhét cho hắn ôm, kết quả đứa bé bị đánh thức khóc lớn không thôi, mẫu thân hắn cũng khóc, biểu muội đó khóc còn thê thảm hơn.
Ta đã làm cái gì? Nhị gia chỉ có thể im lặng hỏi ông trời.
Thật vất vả để tất cả mọi người ngừng lại, đứa bé được ôm đi bú sữa rồi. Lão nương vẫn vừa khóc vừa kể lể con dâu bất hiếu, đố kị, không có con. . . Tính tính toán toán đại khái thất xuất chi điều đều đủ cả rồi.
Thẳng thắn mà nói, hắn đối với phụ mẫu thân sinh của Tạ Tử Anh không có tình cảm gì cả. . . Nào có dễ dàng như vậy?!!! Đối với vị phụ thân này, hắn còn có mấy phần bội phục và tình thân, mặc dù ông vẫn luôn hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi hắn mới tới đây mọi thứ đều không nghe hiểu, phụ thân còn lặng lẽ tới thăm mấy lần, liên tiếp than thở, mắng qua mấy câu, nhưng lại cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Nghe nói mẫu thân rất cưng chiều hắn cũng không hề đến nhìn hắn nổi một lần, nghe nói đều ở chỗ Vương di nương chiếu cố cục thịt trong bụng nàng.
Thẳng thắn nói thì quá phức tạp rồi. Hắn đã tới hỏi Cố Lâm, nàng chỉ nhăn mặt, không chịu nói gì.
Nhưng hắn tự mình cũng đoán được , không biết có đúng hay không. Dù cưng chiều như thế nào đi nữa nhưng nhi tử bị phế chính là bị phế, không bằng đem tâm lực dành cho tôn tử!?
Thật hy vọng mình đoán sai, nếu không hắn thật đúng là thay cái tên cặn bã này cảm thấy khổ sở. Có lẽ có tầng vướng mắc này nên hắn đối với vị mẫu thân luôn thích chiếm tiện nghi này không có tình cảm tốt.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng này mẫu thân hắn không mắng Cố Lâm nữa, nghe người ta chửi mắng lão bà của mình thật rất khó chịu. Cuối cùng cũng tới cực hạn, hắn lạnh lùng nói, "Mẫu thân, ta còn có sách cần học."
"Đọc sách cái gì? Còn không phải là muốn trở về cùng tiểu xướng phụ kia dính lấy nhau sao." Tạ phu nhân nổi giận.
Nhị gia bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt xanh mét, cắn chặt răng, từ từ khẽ đếm từ một đến mười, lại lập lại đếm từ mười đến một.
Tạ phu nhân nhìn hắn biến sắc, cũng có chút luống cuống, vội vàng dỗ hắn, "Nương mới nói nhầm một câu, ngươi đã làm mặt giận với ta. . . Mười tháng hoài thai, nuôi ngươi khôn lớn rất dễ dàng sao? Thật không biết Cố Lâm cho ngươi ăn thuốc mê gì . . ."
"Biểu ca, huynh không cần làm a di tức giận, a di cũng là chỉ vì muốn tốt cho huynh và thiếu phu nhân. . ." Dung Dung biểu muội ở bên cạnh lau nước mắt khuyên nhủ.
Mắng lão bà ta là vì muốn tốt cho chúng ta? Buồn cười.
Hắn đối với chuyện quanh co lòng vòng như vậy thật sự là nhàm chán đến cực điểm, thật vất vả rốt cuộc mới hiểu, mẫu thân cho rằng hắn nên vũ lộ quân triêm*, chỉ có một đứa con nối dõi là quá đơn bạc các loại.
(*) không quá sủng ái ai, cũng không bỏ bê ai, tất cả đều được hưởng bình đẳng
Hắn một lần nữa lại thấy khổ sở khắc sâu với việc bản thân là lợn giống.
Khẽ cắn răng, hắn cố nén lệ nam nhi, ấp a ấp úng nói thân thể của hắn không tốt. Nói đơn giản, nếu còn muốn sống thêm chút nữa, trong hai năm tới hắn. . . Chỉ có thể không có con.
Trời ạ, ai tới giết ta đi! Nam nhân còn có sỉ nhục gì hơn cái này sao?! Ép buộc ta nói ra miệng các ngươi đã thấy vui mừng chưa?! Một lần nữa hắn thật hận cái tên nam nhân cặn bã đó.
Nhưng rất rõ ràng, lão nương kia cộng thêm di nương dư nghiệt vốn hoàn toàn không tin chuyện này. Hắn cảm giác thật sự thất vọng. Chèn ép đến cùng, hắn miễn cưỡng đồng ý mỗi tháng bỏ ra ba ngày, đi đến phòng mỗi di nương ngồi một chút, tránh cho lão nương kia tiếp tục mắng Cố Lâm không hiền lương.
Sau đó lão nương hờ kia còn không bỏ qua cho hắn, muốn hắn đưa di nương dư nghiệt kia trở về.
Nhị gia mặt không thay đổi đứng lên, xoay người rời đi. Dung Dung theo sát phía sau, khẽ thở gấp, hiển nhiên là theo không kịp bước chân của hắn, duyên dáng kêu to một tiếng biểu ca, kéo lấy tay áo của hắn, liền hướng trên người hắn ngã xuống.
Sau đó cô ta còn làm bộ đáng thương ngẩng đầu, hoa lê vũ đái.
. . . Các ngươi, không gội đầu, chỉ dùng dầu bôi tóc? Khuôn mặt hắn co quắp hai cái, rõ ràng tay áo của hắn bị bôi một mảng nước bóng nhờn. Mùi son phấn sặc chết người và mùi vị không rõ cùng dung hợp. . . Là do thẩm mỹ cổ kim khác nhau quá lớn hay là do đời trước hắn không biết thưởng thức?
"Tiểu Ngũ Tử!" Hắn rống lên, "Đưa cái di nương này trở về!" Dùng sức hất tay áo lên, hắn chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Thở hổn hển chạy về Hạo Hãn hiên, hít sâu vài hớp không khí trong lành. Cố Lâm kinh ngạc đi ra ngoài, "Bà bà không giữ chàng ở lại ăn cơm sao? Đã sắp đến buổi trưa rồi."
Hắn nắm hai tay Cố Lâm, kéo vào trong nhà, nhìn lên lên xuống xuống dò xét nàng cẩn thận. Rốt cuộc hiểu rõ tại sao bản thân đối với nàng chung tình như vậy . . . Trừ trọng tình trọng nghĩa, phong cách ngự tỷ mãnh liệt, mặt mộc không trang điểm, hơn nữa còn chưa bao giờ bôi dầu dưỡng. Nàng thích nghiên cứu chế tạo hương liệu, nhưng đều thanh nhã, như có như không.
Quan trọng nhất là, nàng sạch sẽ, ngày ngày tắm rửa gội đầu, giống như hắn vậy.
"Ta muốn thay quần áo." Hắn có thể chịu được bùn lầy, mồ hôi, bụi bẩn trong các đợt huấn luyện gian khổ, nhưng hắn không thể chịu được dầu bôi tóc và son phấn dính ở trên người mình, "Nếu có thể, ta muốn tắm rửa gội đầu!"
Cố Lâm còn chưa đáp lời, Điềm Bạch nhỏ giọng lầm bầm, "Gia và thiếu phu nhân tắm rửa quá chuyên cần rồi. . . Về sau Diêm Vương gia sẽ bắt hai người đem nước gội đầu uống vào đấy."
Thiếu phu nhân tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Diêm Vương gia quản nhiều như vậy, làm gì còn sức lực mà quản được chuyện nước gội đầu? Nhiều nhất nhịn ngươi ba ngày, ba ngày không gội đầu, đừng có lại gần hầu hạ ta!"
"Đúng vậy!" Nhị gia liều mạng gật đầu, "Ngự Tỷ nhi, ta thật sự quá yêu nàng."
Bọn nha đầu cùng nhau hít sâu một hơi, nhanh chóng rút đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Anh Ca nhi, chàng nổi điên cái gì!" Hai gò má Cố Lâm ửng hồng, tái mặt nhìn hắn đang nhanh chóng cởi áo khoác, "Chàng...chàng chàng chàng. . . Cô cô nói qua. . ."
"Ta biết, ta biết, " Nhị gia lầu bầu, một phát tiến lên ôm chặt nàng, "Ta không muốn làm gì. . . Ta chỉ là đè nén sợ hãi."