Tâm tình của Tạ Thượng Thư có chút phức tạp. Có vui mừng vì cái tên tiểu tử chết tiệt kia cuối cùng đã biết chăm chỉ đọc sách. Có tức giận vì nhi tử đã khiến cho hắn tuyệt vọng đến cực độ lại sinh ra sức lực khủng bố, làm việc từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mới ngừng, trong mấy ngày ngắn ngủi đã viết một chồng lớn bài tập viết, Tây Tịch tiên sinh sợ hãi tới xin lão gia khuyên nhủ hắn một chút, ăn một miếng không thể béo ngay, đem tay mài ra máu cũng không thể lập tức thành nhà đại thư pháp.
Tại sao hắn lại sinh ra một hỗn tiểu tử ngoan cố, một tên khốn hoàn khố kiên trì đến độ chín trâu kéo cũng vẫn bất động như thế chứ?
"Không học ngắt câu? Không tập viết?" Tạ Thượng Thư hướng về phía Nhị gia rống to, "Ngươi tự mình chơi đùa đi! Đọc sách thánh hiền cái gì?"
"Nhi tử đến kỳ thi mùa xuân sang năm nhất định phải thi đậu đồng sinh." Nhị gia ngang nhiên đối mặt phụ thân mình, "Xin phụ thân giúp ta."
Tạ Thượng Thư thật muốn đem nghiên mực trân quý trên bàn này ném vào đầu tên nhi tử có vấn đề của mình, lại thấy lưng hắn thẳng tắp, suy yếu đến lảo đảo muốn ngã. Tay phải do sử dụng qua độ giấu dưỡi tay áo lớn đã run rẩy dữ dội.
Nghiên mực vẫn chưa ném thì có thể tiếp tục, Nhị gia lập tức lấy lại tinh thần."Phụ thân có rất nhiều môn khách phụ tá nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vì nhi tử ngắt câu, viết rõ nghĩa, nhiều người sức lớn, không phải là chuyện gì quá khó khăn chứ? Nhi tử cũng không cần bọn họ viết chi tiết, đến độ như thoại bản là được rồi. . ."
"Hoang đường! Ngươi đem sách thánh hiền thành cái gì? Nghịch tử!" Tạ Thượng Thư quả thật bị chọc giận đến tức chết rồi.
Thành cái gì? Thành gạch gõ cửa* chứ sao. Nhị gia trong lòng thầm nói. "Phụ thân, sách có thể từ từ mà học, nhưng nhi tử đã hai mươi hai. . . Quỷ môn quan cũng đã dạo qua một vòng, thê, tử đều đã có. Không phải nhi tử chỉ vì cái trước mắt, nam tử hán đại trượng phu, không thể đội trời đạp đất, ít nhất phải có thể nuôi sống gia đình mình."
(*) chỉ công cụ để đạt danh lợi, dùng xong thì bị vứt bỏ.
Tạ Thượng Thư buồn bực. Chẳng lẽ bị đánh vỡ đầu lại có hiệu quả cảnh tỉnh sao? Nuôi hắn đến lớn như thế này, lần đầu tiên hắn nghe được nhi tử nói ra tiếng người. (vậy trước kia Tạ thượng thư thông thạo thêm cả thứ tiếng gì mới hiểu con mình nói nhỉ =3=)
Chỉ là, tiếng người này sao vẫn còn trái lẽ thường vậy? Ai mà không từ nhỏ đã ra sức học hành, đem kinh nghĩa vò nát thuộc làu làu? Hắc, chẳng lẽ hỗn tiểu tử này muốn đi đường tắt sao?
"Thê tử ngươi nói thế nào?" Hắn cảm thấy đầu rất đau, rất muốn đem cái tên tiểu tử chết tiệt này quẳng cho con dâu của hắn cho đỡ phiền.
"Ách, tiên sinh đã làm thêm buổi tối, đem đống Luận Ngữ ngắt câu và phiên dịch rồi. . . Còn chỗ không hiểu, Cố tỷ nhi sẽ giảng cho ta nghe."
. . . Con dâu, ngươi không cần hiền huệ như vậy, có được hay không vậy?!
Tạ Thượng Thư giống như đuổi ruồi phất tay một cái đem nhi tử đuổi đi, khỏi phải lãng phí nghiên mực quý của hắn.
Nhưng hắn không chịu nổi con dâu hiền huệ tới cửa làm thuyết khách đâu! Con dâu nói dễ nghe hơn nhiều, Nhị gia lạc đường biết quay lại, hướng đường ngay thẳng mà đi, tuy bị đánh có chút ngốc, không còn cơ trí như trước kia. Nhưng đã có chí khí như vậy, thành hay không thành, dụ dỗ một chút, dù sao cũng tốt hơn mang phiền não mơ mơ màng màng mà sống.
"Chẳng lẽ công công vẫn còn ở tức giận chuyện phu quân làm việc lỗ mãng?" Cố Lâm cẩn thận hỏi.
"Tức, thế nào không tức giận? Thiếu chút nữa là cả nhà chúng ta cùng với hắn đều bị chém đầu rồi. . ." Tạ Thượng Thư càu nhàu, "Nhưng cuối cùng hắn cũng làm được một thứ đúng đắn. Hoàn hảo mọi chuyện đều êm đẹp rồi. . . Gậy này gõ xuống rất tốt, gõ cho hắn tỉnh lại! Gõ ngốc cũng đáng!"
Tuy nói không tình nguyện, nhưng Tạ Thượng Thư vẫn cho gọi môn khách phụ tá, vô cùng bất đắc dĩ giúp hỗn tiểu tử nhà hắn ngắt câu kiêm phiên dịch. Tiểu tử này còn dám bắt bẻ, không hay bằng bạch thoại, thật khiến hắn thiếu chút nữa không kềm được tính trầm ổn tu dưỡng nhiều năm, đi gõ cái tên hỗn nhi tử một trận!
Mắt không nhìn thấy, tâm không phiền, nhi tử hắn nói cũng đúng, những thứ môn khách phụ tá này phần lớn rảnh rỗi không có việc làm, để cho bọn họ bồi công tử học tập cũng tốt.
Vì vậy, ở triều Đại Yên chưa xuất hiện sách tham khảo bạch thoại phiên dịch, trong sự không cam lòng của chúng môn khách phụ tá, chính thức ra đời.
Khoan hãy nói, Nhị gia kiếp trước tuy là quân nhân chuyên nghiệp, cũng người đã thi cử cả đời. Trong bộ đội, những giáo điều quy định phải chấp hành, không hề ít hơn với Tứ Thư Ngũ Kinh. Cổ văn không hiểu chung quy vẫn không hiểu, có bạch thoại phiên dịch tham chiếu*, có lẽ có thể hiểu rõ đúng không? Hơn nữa cổ văn tràn đầy ý vị, không thể so với văn bạch thoại. Có người giúp đỡ chấm câu, cũng không đến mức cả đoạn không hiểu chút nào phải không?
(*) tham khảo + đối chiếu
Đồng sinh thật ra thì không phải rất khó, dù sao cũng là cửa ải đầu tiên mà thôi. . . Xui xẻo không phải là học thuộc lòng mà là do chữ của hắn! Nhưng hắn là ai chứ? Quân nhân chuyên nghiệp, xuất thân từ lục quân! Sợ cái gì cũng sẽ không sợ khổ. Chính là thân thể này đã quá kém, không chịu nổi thức đêm, hắn cũng sợ học dưới ánh nến sẽ khiến mắt bị hỏng. . . Thời đại này còn chưa có kính cận đâu.
Nhưng chịu khổ này cũng thật có giá trị. Ngự Tỷ nhi không chỉ một lần nhìn hắn mài hỏng ngón tay mà than thở, đau lòng bôi thuốc, nắm tay hắn không nói gì.
"Chai dày rồi, cũng không còn đau nữa." Nhị gia thì ngược lại an ủi nàng, "Nếm trải khổ đau, mới là Nhân Thượng Nhân* chứ sao."
(*) người làm quan có quyền cao chức trọng thường chỉ những người ở mức độ Dưới một người trên vạn người
Tên trộm cơ mưu lợi như vậy cũng có thể làm người đứng trên mọi người? Cố Lâm thật là rầu rĩ. Mặc dù công công cho miễn sáng chiều thỉnh an, nàng không cần cùng bà bà nhàm chán đấu chí, so dũng khí, lại cực độ bi quan với Nhị gia đang quyết tâm cao độ, quyết chí với kỳ thi mùa xuân năm sau.
Cũng không phải sợ hắn thi không đỗ, mà là sợ Nhị gia không thi đỗ, lại tự trách bản thân rồi sa ngã, vậy thì càng không có cơ hội làm lại rồi.
Lúc này, chỗ tốt của việc có nhiều huynh đệ tỷ muội đã có nơi thể hiện rồi. Không còn kịp để học toàn bộ nữa, nếu muốn thừa cơ được lợi, vậy thì phải dứt khoát vơ vét đề thi các năm thôi. Nàng viết từng phong thư gửi cho các đệ đệ, muội muội cùng tiểu cô tử, tiểu thúc tử, không ngờ phản hồi lại rất nhiệt liệt. (giống cảnh mình thi đại học quá o >”< o)
Ngay cả tiểu thúc tử vốn hận không thể chết ở bên ngoài cũng không bao giờ trở về nhà cũng sai người gửi cho tất cả chỗ sách cũ ngày xưa của hắn đến, còn cặn kẽ chú thích, giảng giải nên viết khởi, thừa, chuyển, hợp* như thế nào cho tốt. Còn tiểu thúc nhỏ nhất vẫn còn đang đi học ở thư viện, càng thêm dứt khoát đi ôm đùi tiên sinh cùng học trưởng, gởi một đống đề thi các năm trước trở về.
(*)thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc
Cứ như vậy chuyên cần học khổ luyện trong một tháng. . . Nhị gia thu hoạch chính là bị bệnh.
"Quả nhiên thân thể mới là căn bản của cách mạng." Nhị gia vô cùng ưu buồn nói.
Cố Lâm á khẩu, buồn buồn nói, "Ngày mai là sinh thần tổ mẫu của ta. Chàng. . . hay là cùng ta về nhà một chuyến." Nàng thở dài, "Hi vọng đại cô cô của ta sẽ không chạy về."
(chuyện hay sắp có, chương sau sẽ xuất hiện võ công gia truyền nhà Lâm tỷ )