Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 39

Trước Sau

break

Khoảng năm sáu phút sau, khi ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

“Tôi… Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ hết mọi chuyện rồi.”

Người nói là chủ quán thịt nướng có tay nghề rất giỏi.

Ông ấy hơi béo, ngồi xổm xuống liền như một ngọn núi nhỏ. 

Một người đàn ông thô kệch như vậy, lúc khóc lại trông có chút buồn cười: “Tôi không phải là chủ quán thịt nướng gì cả, tôi tên là Lâm Bồi, vẫn còn là học sinh. 

Lúc tôi chết mới mười bảy tuổi, còn nửa năm nữa là thi đại học. 

Vì quá căng thẳng nên đến trấn Đào Hoa để cầu Đào Hoa Tiên Nhân phù hộ, không ngờ chỉ mới hai ba ngày… Tôi đã chết toi rồi.”

Lâm Bồi khóc không kiềm được: “Tôi sinh ra ở nông thôn, nhà chẳng có tiền. 

Ba tôi vì muốn tôi được học hành mà đi bốc vác ở công trường, kết quả bị gãy chân. 

Từ đó mẹ tôi gánh vác việc nuôi cả nhà. 

Tôi… Tôi đã thề rồi, tôi đã thề là sẽ cho họ một cuộc sống tốt nhất, vậy mà bây giờ mọi thứ đều không còn nữa, tất cả đều bị hủy hoại hết rồi.”

Ông ấy khóc đến mức nước mắt, nước mũi dính đầy cả mặt. 

Bạch Ấu Ấu khẽ nhíu mày. 

Những con quái vật khác cũng dừng tay, quay sang nhìn ông ấy, trong mắt đầy vẻ thương hại, đồng thời trong lòng lại càng bất an hơn.

Lâm Bồi vẫn còn là học sinh, thế mà đã biến thành một người đàn ông trung niên. 

Vậy còn bọn họ thì sao? Họ trước đây từng là ai?



Tiếng khóc vẫn tiếp tục. 

Không chỉ ở chỗ Bạch Ấu Ấu mà cả bên hẻm của Vương Tu Kiệt và đám quái vật đang truy đuổi người chơi khác cũng có những kẻ sau khi khôi phục ký ức liền quỳ xuống khóc nức nở, vừa khóc vừa kể lại thân thế của mình. 

Có người là học sinh, có người là nhân viên, có người là trẻ con, nói chung đủ mọi tầng lớp, mọi nghề nghiệp.

Nhưng tựu trung lại, đa số đều là những người có cuộc sống bất hạnh, tìm đến trấn Đào Hoa để cầu may, mong có được vận tốt.

Những quái vật khác chưa khôi phục ký ức, khi thấy cảnh đó, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao đồng loại của mình lại khóc. 

Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy đau buồn, đến mức quên mất việc truy đuổi người chơi, chỉ lặng lẽ nhìn đồng bọn, chẳng làm gì nữa.

Vương Tu Kiệt nhân cơ hội đó liền bỏ chạy, mà chẳng ai đuổi theo anh ta.

Những người chơi khác cũng có thời gian để thở.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của lũ quái vật, họ đều vô cùng khó hiểu. 

Triệu Văn dè dặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết.”

Đường Đào đẩy cặp kính đang trượt trên sống mũi, lồng ngực phập phồng dữ dội, anh ta đã kiệt sức rồi: “Nhưng dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt.”

Triệu Dương hơi nhíu mày.

Anh ấy luôn cảm thấy có gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.



Vương Tu Kiệt chạy điên cuồng, rất nhanh đã đến con hẻm nơi Bạch Ấu Ấu đang ở.

Bạch Ấu Ấu bảo những con quái vật bật đèn pin lên, nửa con hẻm sáng rực.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc