Một đĩa salad trái cây tươi ngon thế là hoàn thành.
Người phụ nữ bưng đĩa salad hoa quả vừa làm xong đến cho Bạch Ấu Ấu.
Nhưng vì trong cả căn phòng đều tỏa ra ánh sáng vàng từ những lá bùa trừ tà nên cô ấy không dám bước vào.
Bạch Ấu Ấu liền thu mấy tấm phù đó lại, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi nhìn những con quái vật đang sững sờ trước mặt nói: “Đừng tưởng rằng tôi thu phù lại thì các người có thể ra tay với tôi.
Nếu tôi muốn giết các người thì còn dễ hơn giết một con muỗi, biết không?”
Vừa nói dứt lời, cô khẽ mở bàn tay ra, ánh vàng chói lóa bắn ra.
Lũ quái vật: …
Câu nói đó tuy sỉ nhục thật nhưng chúng chẳng dám có ý kiến gì, chỉ có thể nghẹn khuất nói: “Biết rồi.”
“Yên tâm đi.” Bạch Ấu Ấu vừa cho một bạt tai lại cho một viên kẹo ngọt: “Tôi biết giấc mơ của các người là gì.
Không quá một tháng nữa, tôi nhất định sẽ để các người rời khỏi trấn Đào Hoa.”
“… ???”
Trên mặt lũ quái vật hiện lên vẻ nghi hoặc nhưng Bạch Ấu Ấu không nói thêm gì.
Cô phẩy tay với người phụ nữ, ra hiệu cho cô ấy bước vào, rồi vì hai tay đang nắm bùa nên không tiện, cô bảo người phụ nữ tự tay đút cho mình ăn salad hoa quả.
Nguyên văn lời của Bạch Ấu Ấu là: “Nhỡ đâu tôi vô tình chạm vào cô, cô tan thành tro bụi mất thì tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
Nghe vậy, người phụ nữ cảm động vô cùng, làm việc càng cẩn trọng hơn, hoàn toàn không nghĩ rằng nếu không có Bạch Ấu Ấu thì cô ấy vốn dĩ đã chẳng phải đối mặt với nguy hiểm như thế này.
Vì thế, tình cảnh đêm ấy trở nên như thế này…
Khi đám người chơi đang liều mạng trốn chạy thì Bạch Ấu Ấu nằm trên giường ăn trái cây.
Khi người chơi mệt đến mức thở dốc chỉ muốn nghỉ ngơi thì lũ quái vật tranh nhau đến xoa bóp cho Bạch Ấu Ấu.
Khi người chơi đau khổ trốn trong nhà vệ sinh thì Bạch Ấu Ấu lại yên giấc trong vòng vây bảo vệ của lũ quái vật, ngủ một mạch đến sáng.
Ngày hôm sau, khi đám người chơi kiệt sức quay lại nhà trọ để ngủ bù thì Bạch Ấu Ấu cũng triệu tập lũ quái vật đến để “làm việc”.
“Các người có biết tại sao mình không thể rời khỏi trấn Đào Hoa không?”
Quái vật khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tất cả mọi chuyện đều do con người thao túng.”
Bạch Ấu Ấu nghiêm túc nói ra suy đoán của mình: “Thật ra các người không phải là người dân trong trấn Đào Hoa mà là những du khách từng đến đây du lịch.
Vào ban đêm, các người bị quái vật trong trấn giết chết, mất hết ký ức.
Đến khi tỉnh lại, các người cũng biến thành quái vật, nhưng không nhớ gì về quá khứ, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ muốn rời khỏi trấn Đào Hoa.
Rồi vì không thể đi đâu, các người lại bắt đầu giết hại những du khách mới đến.”
“Thế là tạo thành một vòng luẩn quẩn.”
“Người khác giết các người, các người lại giết người khác.
Sau khi ra ngoài, các người không nhớ người thân trước kia của mình, trở thành tay sai của trấn Đào Hoa, góp phần giúp trấn này thêm nổi tiếng, thu hút ngày càng nhiều người đến.”