Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 29

Trước Sau

break

Tóm lại, ngày hôm đó, đám người chơi sống vô cùng điên loạn. 

Trừ Triệu Dương ra, ai nấy đều tùy ý phát tiết hết mọi ham muốn trong lòng! 

Đến khi khắp các con phố không còn bóng người nữa thì họ mới yên tâm.

Tưởng rằng những quái vật kia bị giết rồi thì đêm đến sẽ không còn nguy hiểm gì, ai ngờ vừa đến mười một giờ rưỡi đêm, tất cả những người bị họ giết ban ngày đều sống lại, đồng loạt đến tìm họ trả thù.

Đám quái vật hận đám người chơi đến tận xương tủy.

Mà đám người chơi cũng cảm thấy vô cùng khốn đốn, chửi bới không ngừng.

Trong lúc nghỉ lấy hơi, Đường Đào tức giận mắng to: “Mẹ nó! Chúng nó không phải chết rồi sao? Sao lại sống lại nữa rồi, rốt cuộc đây là cái nơi quỷ quái gì vậy!”

Hùng Kiến là kẻ ban ngày làm chuyện quá đáng nhất nên bị tấn công cũng dữ dội nhất. 

Nếu không có Triệu Dương, anh ta đã sớm chết dưới móng vuốt của quái vật rồi.

Bởi vậy, cảm xúc của anh ta vô cùng kích động, mặt đỏ tía tai: “Mẹ kiếp, tao biết thế quái nào được! Đúng là xui xẻo tám đời mới rơi vào cái chỗ chết tiệt này! Cái gọi là trò chơi sinh tồn này toàn là rác rưởi!”

Vừa dứt lời, cánh tay của Hùng Kiến bị một con quái vật cào trúng, cánh tay anh ta lập tức bị rách toạc, máu tuôn xối xả. 

Hùng Kiến đau đến mức mặt mày méo mó, hét thảm lên. 

Thấy vậy, trong mắt Triệu Dương lóe lên tia lạnh lẽo, anh ấy vung dao chém xuống, đầu con nữ quái kia lập tức bị chặt lìa, mất đi năng lực hành động. 

Nhưng chẳng mấy chốc, lại có một con quái vật khác tiến lên thay thế vị trí của nó.

Giống như một cuộc chiến không có hồi kết.

Còn Hùng Kiến thì đã mất hoàn toàn sức chiến đấu, chỉ có thể rút lui vào khu an toàn.

“Không thể tiếp tục thế này được nữa.”

Đường Đào nhận ra quái vật đang dùng chiến thuật thay phiên nhau tấn công họ: “Chúng ta phải nghĩ cách chạy trốn.”

“Chạy đi đâu?” Quái vật quá nhiều, Lý Na cũng buộc phải cầm dao chiến đấu bên cạnh mọi người, nước mắt giàn giụa, vừa chém vừa nói: “Khắp các ngõ ngách đều là quái vật, chúng ta còn có thể chạy đi đâu được?”

“Đến khách sạn.” Đường Đào nheo mắt: “Chúng ta có thể đến khách sạn.”

Anh ta nhanh chóng phân tích: “Hành lang trong đó hẹp, lại có nhiều phòng trống, chúng ta có thể vừa trốn vừa….”

“Phòng trống? Nghe thì dễ, lỡ chúng ta bị chặn trong phòng thì sao?”

Đường Đào chưa nói hết đã bị Triệu Văn đang vung dao cắt ngang. 

Cô ta lúc này đã kiệt sức nhưng vẫn phải cố gắng liều mạng chiến đấu, vì cô ta biết một khi dừng lại thì thứ chờ đợi mình chỉ có cái chết.

Đường Đào nói tiếp: “Không đâu, chúng ta chỉ cần ở tầng hai, hơn nữa tôi đã quan sát rồi, mỗi phòng trong khách sạn đều có ban công, như vậy chúng ta vẫn có chỗ nghỉ và đường thoát.”

Đường Đào quả thật rất thông minh, quan sát tỉ mỉ, mọi người nhanh chóng đồng ý với đề xuất của anh ta, vừa đánh vừa lùi về hướng khách sạn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc