…
Cùng lúc đó, khi Bạch Ấu Ấu đã tìm được chỗ nghỉ ngơi, nhóm người sống sót hợp thành đội cũng lại gặp nguy hiểm.
Một người đàn ông tên là Đại Đầu, đột nhiên nhìn thấy con trai mình từ trong bóng tối loạng choạng chạy ra, khóc lóc hét lên với anh ta: “Ba cứu con với!”
Sau lưng cậu bé có hai ba con quái vật đang đuổi theo, chưa mấy chốc đã chắn đường thoát của cậu.
Đại Đầu lập tức đỏ mắt, theo phản xạ định xông lên nhưng bị người trong nhóm cản lại: “Cậu bé đã chết từ hôm qua rồi, đừng kích động!”
Một người phụ nữ khác cũng nói: “Anh chẳng phải tận mắt nhìn thấy thằng bé chết sao?”
“Ba cứu con với!”
Cậu bé vừa bị quái vật ép lùi về phía sau, vừa không ngừng truyền tới ánh mắt cầu xin và đau khổ về phía Đại Đầu:
“Ba cứu con… Ba ơi…”
Tiếng của cậu bé vang lên từng câu từng chữ, như khóc như than.
Trán Đại Đầu nổi đầy gân xanh, mắt đỏ bừng, bước lên hai bước, lại bị người ta giữ lại: “Anh điên rồi sao? Con anh hôm qua đã chết rồi! Thứ đang gọi anh hôm nay là quái vật khoác da người, là quái vật trong trấn này, anh hiểu không!”
Lời người kia vừa dứt, tiếng hét thảm của cậu bé đã vang lên.
Mọi người nhìn kỹ lại, liền thấy đứa trẻ bị quái vật dùng móng vuốt dài lột da.
Máu tươi nồng nặc, ánh mắt hoảng sợ của cậu bé đập vào mắt từng người.
Lúc này không ai phát hiện, trên trời không có chút ánh trăng nào.
Đèn đường dưới đất cũng đều tắt ngóm.
Ai nấy chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, mà ngay giây tiếp theo, Đại Đầu không chịu nổi nữa, lao khỏi đội ngũ, vừa khóc vừa chạy về phía con mình: “Con ơi, ba xin lỗi… Ba đến cứu con đây!”
Đại Đầu lao về phía cậu bé, đồng thời, những người thân của các người sống sót khác cũng từ trong bóng tối chạy ra, vừa khóc vừa cầu cứu họ.
Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc ấy, máu trong người họ sôi lên, đầu óc ù đi, cả người trở nên ngơ ngẩn.
Khi người thân của người khác xuất hiện, họ còn có thể bình tĩnh phân tích và khuyên nhủ, nhưng một khi chính người thân của mình xuất hiện thì họ hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh.
Nếu không phải vẫn còn chút lý trí sót lại thì e rằng họ đã lao thẳng vào rồi.
Nhưng chút lý trí đó cũng nhanh chóng biến mất hoàn toàn khi người thân vừa khóc lóc cầu cứu vừa bị quái vật bắt lấy.
“Mẹ… Cứu con…”
“Chồng ơi, giúp em với…”
“Chồng ơi, chẳng lẽ anh quên rồi sao, khi kết hôn anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời mà?”
“… Chồng… Chồng ơi…”
Nhìn thấy quái vật sắp một lần nữa xé toạc da đầu người thân của mình, những người sống sót cuối cùng không nhịn được nữa, mắt đỏ ngầu, cầm lấy vũ khí lao tới chém giết quái vật.
Lần này, vì trong lòng họ tràn ngập bi thương, hoảng loạn và sợ hãi, chẳng còn chút chiến thuật nào, rất nhanh, người trong đội ngũ kẻ thì chết, kẻ thì tan tác.
Máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả hai bên đường trồng cây đào.