Những người còn lại dần dần hợp thành vài đội nhỏ, xếp thành một vòng tròn, ngăn chặn lũ quái vật ở bên ngoài.
Mọi người vừa đánh vừa lui, dùng đao, thương, gậy gộc đâm vào bụng lũ quái vật.
Đám quái vật nhất thời cũng không làm gì được những con người đã hợp sức này, chỉ có thể đi săn lùng những kẻ lạc đàn.
Mà Bạch Ấu Ấu chính là một trong những kẻ lạc đàn đó.
Vì tối qua cô đã hô lên điểm yếu của quái vật nên bọn chúng vây quanh cô đông nhất.
Bạch Ấu Ấu dựa vào con dao nhà bếp được vẽ phù mà có thể chống đỡ tạm thời nhưng thể lực của cô quá yếu.
Sau khi giết được vài con quái, cô đã thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
“Cô ổn chứ…”
Trương Thanh rất lo lắng, hôm nay cô ấy đã âm thầm đứng về phía Bạch Ấu Ấu, tức là đã trở mặt với cả trấn.
Cô ấy đương nhiên hy vọng Bạch Ấu Ấu vẫn ổn.
Bạch Ấu Ấu không kịp trả lời lời Trương Thanh, bởi lại có năm sáu con quái vật nữa lao tới, chúng như người cao su có thể co giãn tùy ý, ngón tay chọc thẳng về phía vai, bụng và tóc của Bạch Ấu Ấu.
Chúng dường như rất sợ làm tổn hại đến khuôn mặt của cô, từ hôm qua khi đánh nhau với cô đã có ý né tránh mặt cô.
Dù sao thì thứ chúng muốn chính là khuôn mặt này của Bạch Ấu Ấu.
Tim Bạch Ấu Ấu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng nhưng sắc mặt lại càng lạnh lùng.
Cô vung hai con dao nhà bếp, chém vào tay chân của lũ quái vật, nhưng thể lực của cô thật sự quá yếu, lại hai tay khó địch nổi nhiều tay, không cẩn thận đã bị quái vật kéo trúng chân.
Cổ chân truyền đến cơn đau nhói, Bạch Ấu Ấu quay đầu lại nhìn, liền thấy ông chủ sạp hàng lộ ra nụ cười âm hiểm.
Ngay sau đó, ông ta dùng sức, Bạch Ấu Ấu liền bị hất tung lên không trung, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất, thoi thóp như sắp chết.
Ông chủ sạp chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nói với những con quái vật khác: “Cô ta là của tôi.”
Những con quái vật khác tiếc nuối nhìn khuôn mặt của Bạch Ấu Ấu, dù không cam lòng nhưng vẫn phải rời đi.
Đây chính là quy tắc của trấn Đào Hoa.
Thấy ông chủ sạp đã lật người Bạch Ấu Ấu lại, đưa móng vuốt sắc nhọn về phía da đầu của cô, Trương Thanh trong balo của Bạch Ấu Ấu hoảng loạn hét lên: “Làm sao đây? Làm sao đây?”
Bạch Ấu Ấu lại bật cười.
Gương mặt cô tái nhợt, môi không còn chút máu, tóc rối bời, hình ảnh rõ ràng không đẹp nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.
“Ông chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
Ngay tại khoảnh khắc móng tay của ông chủ sạp chạm vào da đầu Bạch Ấu Ấu, cô hỏi một câu.
Ông chủ sạp phát ra tiếng cười khanh khách: “Cái nhan sắc này của cô thật sự rất đẹp, yên tâm, đợi tôi có được nó rồi, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho nó… A…”
Câu nói còn chưa dứt, trong tay Bạch Ấu Ấu liền xuất hiện một tấm phù vàng, nhắm thẳng vào ông chủ sạp, rơi thẳng xuống người ông ta.