Tô Điềm không nhịn được mà đỏ hết mặt mũi, những đụng chạm bên ngoài ŧıểυ huyệt khiến cô không thể nào coi nhẹ được. Cô vặn vẹo eo, nhỏ giọng hỏi: “Rượu vang đâu?”
Quý Sở Yến mỉm cười nhìn cô, nhưng không trả lời, ngón tay vẫn hung ác qua lại ở chỗ miệng huyệt của cô.
Mật dịch sền sệt, nhớp nháp không ngừng chảy ra, thấm ướt ngón tay của Quý Sở Yến. Đôi mắt đào hoa của anh lúc này đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt không rời mà nhìn gương mặt Tô Điềm, thưởng thức trạng thái trống rỗng của cô.
“Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến rượu vang chứ?”
Anh thì thầm, giọng nói trầm khàn mang theo ý cười, giống như một liều thuốc kích dục gợi cảm, khiến trái tim Tô Điềm run lên.
Quý Sở Yến tách hai đầu gối ra, quỳ xuống cạnh chân Tô Điềm. Bởi vì anh cúi đầu nên cổ áo choàng tắm mở rộng. Ánh mắt của Tô Điềm theo đó tiến vào, có thể dễ dàng nhìn thấy thân hình cường tráng đẹp mắt của anh.
Không biết là vì du͙© vọиɠ hay vì muốn đùa giỡn, Tô Điềm nhẹ nhàng nhấc chân lên, giả vờ không hài lòng, dùng đầu ngón chân nâng gấu áo choàng tắm của anh lên, dò xét đi vào, cũng rất chuẩn xác mà đặt chân lên con quái vật khổng lồ dưới chân anh.
Sau khi thành công khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, Tô Điềm cảm thấy bản thân đã thắng một ván, vô cùng vui vẻ vì chiếm thế thượng phong. Mũi chân cô càng thêm nghịch ngợm, tiếp tục trêu chọc anh.
Ngón chân bị một lớp qυầи ɭóŧ ngăn cản, thứ to lớn dưới đó đã thẳng đứng lên, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt bàn chân cô. ŧıểυ huyệt của Tô Điềm không nhịn nổi mà tuôn ra một dòng nước ấm.
“Ưm...”
Quý Sở Yến thoải mái rên lên một tiếng, vươn tay ra nắm lấy bàn chân đang làm loạn của Tô Điềm. Bàn tay đang nắm lấy chân cô dần dần chuyển thành vuốt ve. Cô sinh ra đã có khung xương cân tối, bắp chân mảnh mai, nhưng không quá gầy gò, da dẻ mịn màng, sờ tới sờ lui giống như một miếng ngọc bội vậy, khiến cho người ta yêu thích không rời tay.
Tô Điềm để mặc anh sờ soạng, chăm chú nhìn người đàn ông đang đè lên người mình; đường cong gương mặt rõ ràng, yết hầu nhấp nhô, đôi mắt khép hờ, hàng lông mi dài.
Đây quả thực là một người đàn ông phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Quan sát thấy hô hấp của Quý Sở Yến dần dần trở nên nặng nề, Tô Điềm nhanh chóng rút chân lại, bất ngờ cắt đứt nguồn kɧoáı ©ảʍ của anh.
“Em...”
Quý Sở Yến ngạc nhiên mở mắt ra, còn chưa kịp định thần lại thì Tô Điềm đã quấn lấy khăn tắm, lăn sang một phía khác.
"Đừng nóng vội thế.” Tô Điềm quấn khăn tắm quanh ngực, cười híp mắt lại: “Uống chút rượu đi mà?”
Rõ ràng phần giữa hai chân cô cũng đã nhớp nháp không chịu nổi, ŧıểυ huyệt không ngừng co thắt, điên cuồng được lấp đầy, nhưng cô vẫn còn cố gắng nhẫn nại để trêu chọc anh thêm một chút.
Đây là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn đối với cô, nếu anh vừa gặp đã vác súng ra trận ngay thế này thì thật là phung phí của trời.
Nhưng Quý Sở Yến rõ ràng là không thể nào để cô xoay tới xoay lui như vậy.
Loại cảm giác này, giống như miếng thịt sắp bỏ vào miệng bỗng nhiên lại chạy mất. Sắc mặt Quý Sở Yến căng cứng, du͙© vọиɠ trong mắt cháy hừng hực, phần thân dưới đã cứng rắn như sắt, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô được?
Tô Điềm cũng không chú ý đến vẻ mặt sắp bùng nổ của anh. Cô đi ra phòng khách, rót hai ly rượu vang.
Đầu ngón tay khẽ vuốt miệng ly, Tô Điềm đang muốn uống một ngụm thì sau lưng đột nhiên cảm thấy nóng rực.
Quý Sở Yến ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay đặt lên vòng eo thon của cô- đây là kiểu ôm giống như những đôi tình nhân thực sự, vừa tình cảm vừa mờ ám.
Nhưng cái ôm này chỉ để Tô Điềm ngạc nhiên mấy giây, ngay sau đó, cách một lớp vải mà cô cũng cảm nhận được thứ cứng rắn kia đang chọc vào mông mình.
Quý Sở Yến dùng sức rất lớn, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh chọc lên mông cô, giống như muốn đâm xuyên qua người cô thì mới bằng lòng bỏ qua.
"Chạy cái gì?" Quý Sở Yến vùi đầu vào cần cổ cô, hô hấp nóng rực phả vào sau gáy, khiến Tô Điềm vừa nóng vừa ngứa.
Nước hoa của Tô Điềm là mùi cam, sau khi nhạt đi sẽ chuyển thành mùi gỗ tuyết tùng. Quý Sở Yến hít sâu một hơi, cảm thấy chưa đã nghiền. Anh dứt khoát cúi đầu, hôn lên phần xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng liếʍ láp.