Những ngón tay thon dài của Quý Sở Yến đâm hết vào trong, toàn bộ hành lang của Tô Điềm lập tức bị lấp đầy.
“Ưm...”
Cô cong eo lên, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Ngay khi Quý Sở Yến rút ngón tay về đến cửa huyệt, định cắm vào lần nữa thì Tô Điềm lại nghe thấy tiếng giày cao gót bước lên bậc thang. Âm thanh này cách tầng ba càng lúc càng gần, còn kèm theo một giọng nữ quen thuộc, đang gọi tên cô.
“Điềm Điềm...”
Xong rồi, bà Phương thân ái đã trở lại.
Trái tim nhỏ bé của Tô Điềm lập tức vọt lên đến tận cổ họng. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay người ngón tay của anh lập tức rời khỏi người cô. Tô Điềm không nhịn được run rẩy, sau đó dùng đầu gối đè lên chân Quý Sở Ngôn, đẩy anh ngã lên chiếc giường lớn mềm mại.
Quý Sở Yến khoanh tay dựa trên giường, ngẩn người nhìn cô.
Tô Điềm vừa lắc đầu vừa cầu xin anh, sau đó lùi về sau hai bước, nhanh nhẹn khóa chặt cửa phòng ngủ lại, đồng thời đặt ngón trỏ lên môi, thủ thế im lặng với anh.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, sau đó là tiếng gõ cửa và giọng nói của Phương Tử Như từ ngoài cửa vang lên: "Điền Điềm, mở cửa đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Tô Điềm và Quý Sở Yến ở trên giường bốn mắt nhìn nhau, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ:
Mau giấu anh đi!
Thế là, Tô Điềm vội vàng lôi Quý Sở Yến từ trên giường vào nhà vệ sinh, thấp giọng nói: “Anh vào nhà vệ sinh trốn một lát, đừng để bị mẹ em phát hiện!”
Quý Sở Yến đủng đỉnh nhìn cô một cái, không chịu di chuyển.
Tô Điềm vội vàng, kéo cổ tay anh đi vào nhà vệ sinh.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục, giọng nói của Phương Tử Như giống như đã dần dần mất kiên nhẫn: “Tô Điềm, mẹ gõ cửa lâu lắm rồi đấy, con đang làm cái gì ở bên trong thế?”
“Xong ngay đây ạ! Con... Đang thay quần áo!” Tô Điềm vừa gào lên vừa liều mạng nhét Quý Sở Yến vào trong nhà vệ sinh.
“Anh nhất định không được lên tiếng đâu đấy!”
Sau khi dặn dò xong, Tô Điềm còn không yên tâm mà kéo rèm lại, lúc này mới an tâm đi ra ngoài mở cửa.
“Con đây, con đây.”
Tô Điềm đi tới trước phòng ngủ, vuốt lại váy, hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Lạch cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra.
“Thay quần áo mà cũng lâu như vậy.” Phương Tử Như nhìn thấy cô đi ra thì không nhịn được oán trách một câu, sau đó nắm tay cô đi ra bên ngoài.
“Chiều nay con có bận gì không? Không bận thì cùng mẹ ra ngoài một chuyến.”
Không được đâu mẹ ơi, bạn tình của con còn đang ở trong phòng kia kìa!
Tô Điềm nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói ra như thế, đành phải tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ... Con vẫn còn đang chênh lệch múi giờ, cả người cảm thấy không khỏe, con không đi được đâu...”
“Chẳng phải trưa nay con mới ra khỏi nhà đấy à?” Phương Tử Như lập tức chặn lời cô, không cho phép thương lượng: “Hơn nữa, cho dù con có không khỏe thì cũng phải đi. Cha con mới gọi điện thoại cho mẹ, bảo hạng mục ở châu Âu xảy ra chút chuyện, đêm nay cha con phải bay tới đó rồi. Con xem con đấy, về nước mấy ngày rồi mà vẫn chưa ngồi ăn với cha con được bữa nào. Hôm nay chúng ta đi sớm rồi tới ăn cơm với cha con luôn.”
“Vâng...” Tô Điềm chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
Cô là con, nhưng từ nhỏ đã không thân thiết với cha mình lắm. Tô Nghị lúc nào cũng bận rộn, công ty càng phát triển thì thời gian ở bên người thân càng ít.
Tô Điềm về nước được bốn ngày rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Nghị.
“Bây giờ mới một giờ chiều, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi. Lâu lắm rồi con không đi dạo phố với mẹ đấy.”
Phương Tử Như còn nói gì nữa, nhưng Tô Điềm lại chẳng nghe lọt tai.
Cô chỉ để mặc cho mẹ kéo mình xuống lầu.
Trước khi đi, cô còn lo lắng nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình.
Quý Sở Yến vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh chờ cô đó.
Thế là, sau khi lên xe, Tô Điềm nhân lúc Phương Tử Như không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Sở Yến:
[Mẹ em bắt em ra ngoài rồi... Anh tìm cơ hội rời đi nhé... Nhất định phải đi thang máy xuống thẳng hầm để xe! Nhất định không được để dì bảo mẫu phát hiện ra! Nhớ đó!!!]
Ba dấu chấm than chình ình ở đó, để Quý Sở Yến có thể nhìn ra sự gấp gáp của cô.
Quý Sở Yến nhận được tin nhắn thì bóp chặt điện thoại di động, biểu cảm trên gương mặt đặc sắc vô cùng.
Anh bị cô giấu vào nhà vệ sinh còn chưa nói, bây giờ lại còn bảo anh tìm cơ hội mà chuồn đi?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh được trải nghiệm cảm giác bị bắt gian.