Làm Bạn Giường Với Trúc Mã

Chương 8: Làm Bạn Giường Với Trúc Mã

Trước Sau

break

Phần lớn thời gian đi chơi, Diệp Vụ Sơ đều có vẻ lơ đãng.

Lý Thanh Ngọc vốn tính tình vô tư, chẳng hề phát hiện ra điểm gì khác lạ.

Lý Tung chợp mắt mấy tiếng trên xe cô, đến trưa, tinh thần anh có vẻ đã khá hơn nhiều so với lúc mới ngủ dậy.

Sau khi đưa Lý Thanh Ngọc về căn hộ nhỏ, Lý Tung để luôn xe lại trong gara, dặn cô khi nào rảnh thì lái qua nhà Diệp Vụ Sơ.

Thanh Ngọc xụ mặt: “Sao anh không tự lái đi?”

“Anh có việc, đi tàu điện tiện hơn.”

Khi chỉ còn lại hai người, không gian trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

“Anh hẹn chỗ kiểm tra sức khoẻ rồi,” Lý Tung lên tiếng, “Bây giờ qua đó là vừa đẹp.”

“Hả?”

“Chẳng phải em bảo kỳ kinh đến sớm sao?” Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt cô: “Bệnh viện thì đông, bên phòng khám này đỡ hơn chút. Anh đã liên hệ trước rồi, kiểm tra xong là về thôi.”

Sắp đến giờ cao điểm, đường xá thành phố B tắc nghẽn, đoạn đường hai phút có khi phải nhích từng chút cả nửa tiếng đồng hồ.

Lý Tung nói tiếp: “Nếu thực sự có vấn đề gì, số liệu ở đây vẫn có thể dùng để tham khảo.”

Diệp Vụ Sơ: “... Em không sao hết.”

Cô đánh nhẹ vào tay anh: “Chỉ là dạo trước em có đi khám Đông y, uống chút thuốc điều hòa nên kỳ kinh đến sớm hơn, nhưng mọi thứ vẫn bình thường.”

Lý Tung quay sang nhìn cô, thấy vẻ mặt không giống đang nói dối liền gật đầu: “Vậy anh báo hủy nhé?”

“Vâng.”

Anh bất lực: “Nhưng chìa khóa anh đưa Lý Thanh Ngọc mất rồi, vẫn phải chịu khó chen chúc trên tàu điện thôi.”

Diệp Vụ Sơ lườm anh.

Anh thản nhiên nắm lấy tay cô: “Tàu điện cũng tốt mà, hồi nhỏ ngày nào anh cũng cùng em đi học bằng tàu điện.”

Hai người tản bộ đến trạm tàu.

Cuối cùng Diệp Vụ Sơ cũng lấy hết can đảm hỏi: “Tấm ảnh của anh… là sao thế?”

“Ảnh nào?”

“Trên Instagram ấy.”

Anh nghiêng đầu suy nghĩ rồi chợt nhớ ra: “Hôm đó uống rượu với đám Dư Thúc, bạn gái cậu ta mới tậu được chiếc máy ảnh xịn đang hot trên mạng nên lôi bọn anh ra chụp một lượt.”

“... Thế sao lại đăng lên Instagram?”

Qua cửa an ninh, Diệp Vụ Sơ ôm túi xách, cố ý kéo giãn khoảng cách với Lý Tung.

“Thấy đẹp thì đăng thôi.”

Anh đứng ở cuối toa, thành thục cầm lấy túi xách của cô.

Nói không để ý là nói dối.

Mạng xã hội của Lý Tung rất ít khi cập nhật, trừ những bài bắt buộc vì công việc thì đa phần ảnh của anh đều do cô chụp.

“Vậy thì…” Diệp Vụ Sơ cố tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu anh muốn yêu đương, nhớ báo trước với em một tiếng.”

Lý Tung đang lướt điện thoại thì nghe tiếng “cạch”, cửa soát vé mở ra.

“Em muốn làm gì?”

“Giữ khoảng cách.”

Bước chân anh khựng lại, hít sâu một hơi rồi sải bước dài, đứng đợi cô ở đầu bên kia cửa soát vé.

Giữ khoảng cách cái gì chứ, cô nghĩ nhiều quá rồi.

Lý Tung cười khẩy: “Nghĩ hay nhỉ.”

Tấm ảnh đó đăng từ tháng trước, lâu đến mức anh suýt quên mất mình từng làm cái trò trẻ con là muốn chọc cho ai đó ghen.

Cô có ghen hay không thì chưa biết, nhưng anh thì sắp tức chết rồi đây.

Giữ khoảng cách nỗi gì, Diệp Vụ Sơ và anh vốn dĩ đã định sẵn là phải dây dưa mãi không dứt.

“... Không rõ ràng minh bạch thì sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến bạn gái tương lai của anh.”

Anh cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Bạn gái tương lai? Vấn đề là bây giờ còn chưa có.”

Diệp Vụ Sơ cạn lời, mím môi rồi lầm bầm chốt hạ: “Đồ sở khanh!”

Cô vươn tay định lấy lại túi xách.

Lý Tung giơ cao cánh tay khiến cô với không tới: “Sở khanh chỗ nào?”

“Nói anh thì cần gì lý do.” Diệp Vụ Sơ lườm nguýt: “Thích cầm thì cho anh cầm đấy!”

Ồ, giận rồi.

Lý Tung rất hài lòng với kết quả này. Giận dỗi nghĩa là để tâm, biết để tâm là tốt rồi. Thả dây dài, sớm muộn gì cá cũng cắn câu.

“Được xách túi cho cô chủ là niềm vinh hạnh của anh.”

Anh quay lại chủ đề ban nãy: “Tối về anh sẽ xoá bài đó.”

“... Cái gì cơ?”

“Bài đăng Instagram khiến em thấy khó chịu ấy.”

Cô liếm môi chối: “Em đâu có khó chịu.”

Lý Tung chữa lại: “Hình cô ta chụp không đẹp bằng em chụp, lại còn rập khuôn công nghiệp, ai cũng tạo dáng y hệt nhau, chẳng có chút sáng tạo nào.”

Gương mặt Diệp Vụ Sơ thoáng rạng rỡ hơn: “Ồ, xem ra anh cũng đâu có muốn đăng nhỉ?”

“Ai bảo em bận rộn quá làm chi.” Anh đáp: “Dạo đó tìm em lúc nào cũng kêu bận, làm anh chán chết đi được, ngày nào cũng chỉ biết tụ tập với đám Dư Húc.”

Chưa đến giờ tan tầm nên tàu không đông lắm.

Bàn tay đang rảnh rỗi của Lý Tung nắm lấy tay Diệp Vụ Sơ.

Cô ngẩng đầu, thấy yết hầu gợi cảm của anh khẽ trượt lên trượt xuống.

Giọng Lý Tung thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe: “Diệp Sơ Sơ, em nhìn làm anh cứng rồi.”

“... Đó là vấn đề của anh, đồ háo sắc.”

Tàu chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trạm.

Vẫn chưa đến giờ tan tầm. Lý Tung dắt Diệp Vụ Sơ vào thang máy, ấn số tầng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc