“Lại lấy Tư Dương ra làm trò tiêu khiển à?”
“Hả?”
“Tần Trăn vừa mới nhắn tin cho anh, bảo anh nói lại với em, đừng lúc nào cũng bắt nạt người của cậu ta.”
Bởi vì cô và Tư Dương rất thân thiết. Mối quan hệ giữa Lý Tung và Tần Trăn cũng khá tốt.
Diệp Vụ Sơ đáp một tiếng.
Lý Tung vén góc chăn đắp lên bụng cô.
“Lý Tung, em đồng ý.”
“Đồng ý cái gì?”
“Lúc anh muốn ấy.” Cô mím môi: “Không dùng bao cũng được, em có thể uống thuốc.”
Anh nghẹn lời trong giây lát.
Lại nghe thấy cô nói tiếp: “Không phải bạn tình sẽ như vậy sao? Cùng giải tỏa ham muốn cho nhau.”
“Tư Dương dạy em à?” Lý Tung hỏi.
“Không.” Diệp Vụ Sơ nói: “Em tự nghĩ.”
“Hết bao rồi.” Anh lạnh nhạt liếc cô: “Uống thuốc không an toàn.”
“Hay là… Anh cho ra ngoài.”
Lý Tung không chút nghĩ ngợi đáp: “Bẩn.”
Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh chỉ vào bản thân mình: “Anh nói anh bẩn.”
Diệp Vụ Sơ từng dùng thuốc Đông y một thời gian để điều chỉnh cơ thể, sau đó anh cũng phần nào hiểu được, những thứ anh mang đến cho cô không phải đều là chuyện tốt.
Sau lần đầu tiên làm chuyện ấy, cô đã phải uống thuốc rất lâu, cả thuốc Đông y lẫn Tây y.
Hỏi thì cô không nói nguyên nhân, anh lén đi điều tra mới phát hiện ra một trong số các nguyên nhân dẫn đến bệnh phụ khoa là do vệ sinh của nam giới không sạch sẽ.
Cô mím môi: “Anh đừng nói như thế.”
Ánh đèn mờ ảo không hiểu sao lại phủ lên người anh một tầng dịu dàng.
Diệp Vụ Sơ nghĩ, Lý Tung thật sự… rất biết cách khiến người khác vui vẻ.
Buổi tối có ma lực thần kỳ nào đó, khiến con người ta trở nên không giống bản thân mình thường ngày.
Sáng sớm tinh mơ, Diệp Vụ Sơ chợt nhớ lại sự dịu dàng đêm qua, không kìm được mà khẽ rùng mình.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi tối qua cô phát điên cái gì mà lại vui sướng tán thành quan điểm “bao cao su” của Tư Dương.
Với tư cách là bạn tình phù hợp, điều cô nên làm là chỉ thích cơ thể của anh mà thôi.
Lý Tung đã thay sang bộ quần áo mặc nhà thoải mái, nhìn ra dáng con người lắm, đang nằm dài trên sofa lướt điện thoại, đôi chân dài gác lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, cảm giác hiện diện vô cùng mạnh mẽ.
Cũng không biết đang lướt phần mềm gì mà miệng cứ phát ra tiếng “chậc chậc”.
Diệp Vụ Sơ đá nhẹ anh một cái: “Anh rảnh rỗi quá nhỉ?”
“Cũng không hẳn.” Lý Tung nhìn về phía cô: “Em thì sao, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, không đi kiếm tiền mà ở nhà trốn việc à?”
“Tạm thời không muốn đi.” Cô nói: “Qua sinh nhật rồi tính tiếp.”
Anh “À” một tiếng: “Năm tuổi ha.”
Rồi cười đầy tà mị: “Anh Tung tặng em một hộp vàng thỏi nhé, chịu không?”
“... Em tự mua được.”
Cũng không biết tập tục từ đâu ra, cứ đến năm tuổi là phải lấy thứ gì đó vàng lấp lánh trang trí lên người.
Người bạn bên cạnh cứ cố ý vô tình nhắc nhở cô rằng màu vàng kim đeo lên sẽ đẹp hơn.
Diệp Vụ Sơ: “...”
Không cần nghĩ cũng biết, mấy thứ này chắc “người nhà” của Diệp Hề Hề sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô ta nhỉ?
Nói một cách công bằng, thỉnh thoảng Diệp Vụ Sơ cũng ghen tị với Diệp Hề Hề.
Cô ta không cần làm gì cả cũng có được sự yêu thương của người khác.
Còn Diệp Vụ Sơ, giữa cô và người nhà của Diệp Hề Hề mãi mãi tồn tại một rào cản vô hình. Có cố gắng hơn nữa, làm tốt hơn nữa, cũng khó lòng phá bỏ được.
Lý Tung ngước mắt, phản chiếu trong đáy mắt anh là hình ảnh cô bạn thanh mai đang khẽ run rẩy.
Sự thấu hiểu tích lũy qua năm tháng giúp anh nhận ra… vì sao cô không vui.
“Ting…”
Thông báo chuyển khoản vang lên.
Diệp Vụ Sơ cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình hiển thị bạn tốt Lý Tung vừa chuyển một khoản tiền.
Cô mở ra xem, số tiền gấp mười lần con số hai trăm năm mươi tệ.
“Hỏi han ân cần chi bằng chuyển khoản ting ting.” Lý Tung nói.
Diệp Vụ Sơ: “... Mơ hồ cảm thấy như anh đang ám chỉ, chửi khéo em.”
“Chê ít à?” Anh cúi đầu, lại ấn điện thoại vài cái.
Chưa được bao lâu, cô lại nhận được tin nhắn báo biến động số dư từ ngân hàng.
… Tài khoản của bạn ngày 9 tháng 8 đã nhận được 250.000 nhân dân tệ, số dư hiện tại là 300.000 nhân dân tệ, người chuyển khoản: Lý Tung.
Diệp Vụ Sơ: “...”
“Nhận được chưa?” Lý Tung nói: “Anh Tung đây chẳng có gì ngoài tiền.”
“Anh cứ như vậy…” Cô định lên lớp dạy dỗ anh: “Rất dễ bị lừa đó.”
“Bị lừa thì bị lừa, ai bảo anh có tiền chứ?”
Diệp Vụ Sơ: “...”
Đáng ghét, ghét nhất là mấy tên nhà giàu.
Cô nghiêm túc gọi tên anh: “Lý Tung.”
“Đừng có cảm động quá đấy.”
“Nếu anh không muốn thì chúng ta cắt đứt đi.” Diệp Vụ Sơ nói: “Không chỉ quan hệ bạn tình, mà cả quan hệ bạn bè của chúng ta cũng vậy.”
“... Đồ vô ơn, vừa gửi lì xì cho em xong đã muốn cắt đứt với anh.” Lý Tung cười nhạt: “Cứ mơ đi.”
Góc áo bị vò nhàu nát đã bán đứng dáng vẻ thờ ơ giả vờ của anh.