Nhưng loại quan hệ này cũng giống như một đầu tơ nhện, run rẩy treo trên không trung, lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan, bị cắt đứt.
Tô Điềm rời khỏi cửa căn hộ của Quý Sở Yến, tâm trạng phức tạp vô cùng.
“Tinh” Một tiếng, thang máy khép lại.
Phía sau cánh cửa, Quý Sở Yến dựa vào tưởng, vẻ mặt nghiêm túc, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Nhưng bàn tay của anh lại đang ấn chặt lên nằm đấm cửa, gân xanh nổi lên, cả người hơi phát run, cố gắng kìm nén xúc động muốn mở cửa ra.
Rõ ràng lúc trước khi anh thấy cô tới tìm cha mình, còn nói những lời như thế thì trong lòng anh vô cùng thất vọng- một loại cảm giác không được tin tưởng, khó chịu vô cùng, nhất là khi người đó là cô. Nhưng khi Tô Điềm đứng bên ngoài cửa lạnh lẽo, thì anh vẫn không nhịn được mà mềm lòng.
Quý Sở Yến xoa xoa mi tâm, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa dăn dăn trượt xuống, thả xuôi bên người.