Sau khi nhận được Wechat của Chử Nhã Vân, trong lòng Tô Điềm đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên.
Cô nhớ lại bóng lưng mà mình đã nhìn thấy ở nhà. hàng hôm đó, cảm thấy mẹ Quý Sở Yến chắc chẵn là một người lạnh lùng quý phái. Nhưng không ngờ, sau khi Tô Điềm dè dặt mà thêm Wechat của mẹ Quý Sở Yến thì bà lại đối xử với cô vô cùng thân thiện, thậm chí còn kể cho cô nghe mấy chuyện xấu hổ hồi cô còn nhỏ.
Lúc đó Tô Điềm vẫn còn đang quấn trong tã lót, làm sao có thể nhớ được những chuyện đó cơ chứ? Nhưng mà dù sao cũng là trưởng bối chủ động nhắc chuyện, thế nên cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng vâng vâng dạ dạ vài câu.
Chử Nhã Vân nhiệt tình vô cùng, hai người còn nói chuyện chưa được mấy câu mà bà đã mời Tô Điềm đến nhà mình chơi.
Trong đầu Tô Điềm chỉ là chuyện của Quý Sở Yến. Cô vốn muốn từ phía cha của anh là Quý Hoán Nguyên tìm chút đột phá, bây giờ mẹ Quý Sở Yến lại lên tiếng mời cô đến nhà thế này, chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa.
Thế là Tô Điềm cũng không chút xấu hổ mà hỏi địa ch, hẹn luôn ngày mai.
Đại trạch của nhà họ Quý nắm ở ngoại thành thành phố S, rộng rãi vô cùng, kiến trúc còn lưu giữ được những đặc sắc cổ kính của thời xưa.
Đế tránh mẹ cô chú ý, Tô Điềm không đi xe của nhà mà gọi taxi. Xe vừa tới nơi thì tài xế đã nhìn ra được sự giàu có của căn nhà này, thấy trước cửa còn có một đôi sư tử đá thì dứt khoát hét giá tiền xe 300 tệ.
Tô Điềm cũng không có thời gian lãng phí với anh ta, nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe. Cô vừa đi được vài bước thì đã nghe thấy có người gọi mình.
“Điềm Điềm!”
Nghe thấy âm thanh, Tô Điềm lập tức ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ thanh lịch đang đứng cạnh cửa, cách ăn mặc thời thượng hơi không phủ hợp với phong cách kiến trúc cổ điển như thế này. Nhìn dáng vẻ của bà thì có lẽ là đã chờ ở đây khá lâu rồi
Thế là, Tô Điềm vội vàng đi nhanh tới, lúc này cô mới có thể thấy rõ mặt Chử Nhã Vân. . Truyện Hệ Thống
Không thể không nói, vẻ đẹp của Quý Sở Yến đã được thừa hưởng không ít từ mẹ. Có thể nhìn ra được những đường nét xinh đẹp của Chử Nhã Vân và Quý Sở Yến rất thương đồng, nhất là đôi mắt đào hoa kia, giống hệt như là được tạc ra từ một khuôn vậy.
Tô Điềm đi tới trước mặt Chử Nhã Vân, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, nụ cười trên mặt hơi mất tự nhiên, lắp bắp mãi mới nói được một câu;
“Chào... Chào bác gái”
“Điềm Điềm tới rồi đấy à? Bác đợi lâu lầm rồi, cuối cùng hôm nay cũng được gặp cháu. Ôi chao, ôi chao, đúng là con gái 18 tuổi thay đổi chóng mặt. Ngày xưa bác gặp cháu, cháu còn nhỏ xíu, nhìn như cái bánh bao đậu đỏ, thế mà bây giờ đã duyên dáng yêu kiều thế này rồi” Giọng nói của Chứ Nhã Vân vô cùng nhỏ nhẹ, gương mặt lúc nào cũng ngập tràn ý cười, năm tay Tô Điềm kéo vào bên trong.
“Ngày đó mẹ cháu gửi ảnh của cháu cho bác, bác vừa nhìn đã cảm thấy thích luôn. Lúc đó bác còn nghĩ, cô gái xinh đẹp thế này, không biết chàng trai nào sẽ. có phúc lấy được cháu đây” Chử Nhã Vân vỗ nhẹ bàn tay Tô Điềm: “Bây giờ được gặp người thật, bác còn cảm thấy xinh hơn trong ảnh rất nhiều, không nỡ để cháu vẽ đâu. Điềm Điềm, hay cháu ở lại đây làm con dâu bác đi”