11 giờ 30, thức ăn nhanh lúc này mới chậm chạm. giao tới, Tô Điềm vội vàng mặc áo khoác xuống lầu lấy đồ.
Gió đêm cuối thu lạnh thấu xương, cô siết chặt áo. khoác, không tự chủ được run lên bần bật, chỉ có bát canh giải rượu trong tay còn bốc hơi nghỉ ngút.
Chờ đến khi vào được trong nhà, Tô Điềm cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi cái lạnh khiến cô cứng đờ, chậm rãi đi vào trong bếp, bày đô ra bàn.
Tô Điềm đang định mở nắp bát canh giải rượu ra, nhưng khi ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ thì lại do dự rồi dừng lại
Cô không biết Quý Sở Yến đã uống bao nhiêu, càng chưa bao giờ chăm sóc người say rượu. Thế nên, cô bắt đầu lâm vào tình trạng xoắn xuýt: Cô nên gọi anh dậy ăn canh trước, hay là cứ để anh ngủ một giấc?
Tô Điềm im lặng hồi lâu, động tác trên tay cũng dừng lại, cuối cùng mở nắp hộp canh ra
Ngay lập tức, cô lấy ra một chiếc cốc sứ mà bà Phương thường dùng để hầm tổ yến cho cô, đổ canh vào trong cốc.
Canh còn nóng hổi, khói trảng bốc lên, phả lên mặt Tô Điềm, mang đến cảm giác ấm áp.
Cô vừa định vươn tay chộp lấy nắp cốc sứ, thì thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một đôi tay nóng như lửa đốt ôm chặt eo cô, hương gỗ nhàn nhạt trong nháy mắt bao trùm lấy cô.
Tô Điềm chống tay lên bàn ăn, hơi nghiêng đầu lại: “Sao anh đã tỉnh rồi”
Quý Sở Yến khẽ cọ vào tai cô, giọng nói vẫn còn mang theo chút men say: “Khát nước.”
“Khát nước thì anh uống nước, ôm em làm gì?”
Quý Sở Yến không phản ứng lại, vẫn cứ vùi mặt vào cổ cô, hơi thở nặng nề.
Hơi thở nóng rực của Quý Sở Yến phả vào cố Tô Điềm, cô nhịn không được mà đẩy anh ra: “Quý Sở Yến... Anh tránh ra một chút...”
Anh chẳng thèm nhúc nhích, thậm chí còn ôm cô chặt hơn, dùng sức ấn cô vào trong ngực mình.
Tô Điềm bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ ghét bỏ: “Trên người anh toàn mùi rượu thôi, mau về nhà tắm rửa đi”
Quý Sở Yến có lẽ rất để ý mùi hương, nghe cô nói như vậy, anh lập tức buông cô ra, đưa cổ tay lên ngửi thử một chút, nhíu mày.
“Anh cũng ngửi thấy tồi đúng không?” Tô Điềm nói dối không đỏ mặt: “Thế nên, mau về nhà đi.”
Quý Sở Yến nhìn cô chằm châm, ánh mắt như có những đốm lửa đang nhảy múa.
Một lúc sau, anh thu hồi tầm mắt: “Anh đi đây”
Giọng nói không hiểu sao lại có vẻ như... làm bộ đáng thương.
Nói xong, anh cũng chẳng nhớ lấy áo khoác mà mình cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cứ thế định đi ra ngoài.
Tô Điềm bất đắc dĩ thở dài.
Dựa vào trạng thái này của Quý Sở Yến, đi về nhà tắm chắc sẽ không chết đuối chứ?
“Thôi bỏ đi” Tô Điềm tiến lên một bước, kéo lấy ống tay áo của anh: “Em lên nhà lấy cho anh bộ quần áo khác, anh cứ ở đây chờ em”
Tô Điềm lên nhà Quý Sở Yến, cầm hai bộ quần áo. rồi lại trở về nhà mình.
Sau khi mở cửa, cô mới đi được hai bước đã nhìn thấy Quý Sở Yến đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bình tĩnh uống canh giải rượu.
Hoàn toàn không còn chút dáng vẻ say khướt không tỉnh táo nào.
“Quần áo của anh”
Tô Điềm đi tới, cầm quần áo nhét vào trong lòng Quý Sở Yến.
Quý Sở Yến hoàn toàn không bị quấy nhiễu, tiếp tục uống canh, còn thản nhiên bình luận một câu: “Canh ngon lắm”
Tô Điềm thực sự muốn lao vào giật lấy chiếc thìa của anh. Dưới cái nhìn của cô, Quý Sở Yến rõ ràng không say, uống canh giải rượu làm gì chứ!
Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể nhẫn nhịn được, cau mày nói: "Uống xong thì mau đi tắm rửa đi”
Quý Sở Yến nhìn cô, cười như không cười, khiến toàn thân Tô Điềm run rẩy.
"Anh uống xong rồi” Quý Sở Yến đột nhiên ôm quần áo đứng dậy, tiến đến trước mặt Tô Điềm, toàn thân còn thoang thoảng mùi rượu.
Anh hơi rướn người về phía trước, khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp lại. Đối mặt với đôi mắt tươi cười của anh, Tô Điềm chỉ cảm thấy hít thở không thông, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến lạ thường. Cô không nhịn được mà lùi về sau nửa bước.
Quý Sở Yến thu hết mọi động tác của cô vào trong mắt. Anh thỏa mãn nhướn mày, đôi môi mỏng hé mở, gân từng chữ một: "Nhớ phải chờ anh”