Góc nghiêng của anh vẫn luôn đẹp như vậy, nhưng mà sắc mặt của anh lại vô cùng khó coi, cả đường đi chẳng nói câu nào.
'Tô Điềm cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm bản thân.
'Vừa rồi cô thuận miệng nói cái gì chẳng được, sao lại cứ phải nói Quý Sở Yến là anh trai mình chứ?
Cũng chẳng thèm quan tâm người ta có muốn một người em gái như mình hay không.
Tô Điềm tự biết đuối lý, chỉ có thể lên tiếng trước để phá vỡ cục diện bế tắc này: "Chuyện này... Ừm... Chúng ta đi đâu thế
Quý Sở Yến nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nhưng không trả lời.
Không khí im lặng hồi lâu.
'Tô Điềm không nhận được câu trả lời, cũng không tiếp tục nói sang chuyện khác: “Gần đây... Có phải công việc của anh bận rộn lắm không?”. Ngôn Tình Sủng
Sắc mặt Quý Sở Yến hơi thả lỏng, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó vẫn là nhá chữ như vàng: “Cũng tạm.”
Đây không phải là đọc lại lịch sử trò chuyện trên 'WeChat sao?
Tô Điềm âm thầm nghĩ như thế.
Anh trả lời thế này làm cô chẳng biết phải nói tiếp như thế nào, thế là trong xe lại tiếp tục im lặng, mãi cho đến khi xe dừng bên bến tàu.
'Tô Điềm sửng sốt: “Đến bến tàu làm gì thế?” Quý Sở Ngôn đang tháo dây an toàn cho cô, không thèm nhìn cô lấy một cái: “Thư giãn.”
'Đến tận khi Tô Điềm lên tàu rồi thì vẫn còn đang rong trạng thái mơ màng.
Hoàng hôn chiều thu đến sớm hơn, chỉ còn sót lại vài vệt nằng hoàng hôn tím ngắt trên mái vòm, cả một vùng trời rộng lớn đã chìm vào màn đêm, hai bên bờ. sông đã lên đèn.
Con tàu du lịch trên sông lững lờ trôi giữa những ánh đèn như thế này.
Đây là một du thuyền hạng sang cỡ trung chuyên dùng để tổ chức tiệc tùng. Tô Điềm theo sau lưng Quý Sở Yến, nhìn thấy trên du thuyền có mấy nhân viên phục vụ, ngoài hai người ra thì hình như không còn hành khách nào khác.
Cô muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như: Quý Sở Yến đưa cô đến đây làm gì? Tại sao không có hành khách nào khác? Anh bao trọn gói hết cả du thuyền sao?
Nhưng mà, Quý Sở Yến không quay đầu lại, cứ thế. đi về phía trước, Tô Điềm cũng chỉ đành im miệng, nhắm mắt đi sau lưng anh.
Hai người đi qua sảnh tiệc, phòng giải trí, cầu thang, lên boong thứ hai, rẽ vào một góc, cuối cùng đến trước cửa một gian phòng dành cho khách.
Hả? Phòng... Phòng khách?
Tô Điềm kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này Quý Sở Yến cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng lại nhìn với ánh mắt thứ dữ rình mồi.
'Tô Điềm biết rõ loại ánh mắt này có nghĩa là gì.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Quý Sở Yến đã tiến lên trước một bước, lôi kéo cô vào trong phòng.