Gió thu chợt nối lên, thời tiết tháng mười ở thành phố S đã bắt đầu lạnh lẽo rồi.
Sau đêm hôm trước, Quý Sở Yến liền đi công tác ở Mỹ, đã hơn nửa tháng Tô Điềm không gặp anh rồi.
Cũng may là cô đến chỉ nhánh của Tô Thị làm việc chứ không phải đến chơi, thế nên công việc đợt này cũng không ít ỏi, khiến cô chẳng có quá nhiều thời gian và tỉnh lực để cảm nhận cảm giác trống rồng không thể diễn tả thành lời kia.
Bọn họ gần như không nói chuyện phiếm với nhau, cứ như là Quý Sở Yến làʍ t̠ìиɦ xong thì bỏ chạy vậy. Mặc dù Tô Điềm cũng khá tò mò, không biết công y của anh xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi. Dựa vào mối quan hệ của bọn họ như thế này, cô hình như không có tư cách đi thám thính dò hỏi công việc của anh.
Chỉ có điều, Tô Điềm không nóng vội, không có. nghĩa là bà Phương không nóng vội
Sau lần xem mắt kia, Phương Tử Như cứ năm lần bảy lượt nói bóng gió với Tô Điềm, rất muốn biết tiến triển của cô và Quý Sở Yến.
Cuối tuần về nhà, Phương Tử Như lôi kéo cô nói chuyện phiếm. Tô Điềm còn chưa ngồi nóng chỗ thì bà Phương đã theo thường lệ lên tiếng: "Điềm Điềm, dạo này con và ŧıểυ Quý thế nào rồi?”
Tô Điềm rất nhiều lần muốn nói “Đã ngủ cùng anh rồi”, nhưng mà sau khi cân nhắc đến tính mạng của mình thì cô vẫn nín nhịn được, lựa chọn một câu trả lời qua loa: “Cũng được ạ”
Tất nhiên bà Phương không chấp nhận câu trả lời có mà như không này của cô rồi.
“Hai đứa có nói chuyện nhiều với nhau không?
Người trẻ tuổi chẳng phải có nhiều chủ đề để nói lắm sao?”
'Tô Điềm quét mắt nhìn bà Phương một chút: “Ví dụ như?"
“Ví dụ như xem triển lãm nghệ thuật, chơi quần vợt, đọc sách... Những chủ đề này chẳng phải đều rất hay đó à? Người ta là dòng dõi thư hương, học nhiều hiểu rộng, nói những chủ đề này cũng vô cùng hợp tình hợp lý”
Tô Điềm bật cười.
Trí tưởng tượng của mẹ cô về cái gọi là gia đình dòng dõi thư hương thực sự vô cùng phong phú. Tạm thời chưa cần nói đến chuyện Quý Sở Yến có thực sự.