Anh nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ này, gò má Tô 'Điềm đỏ bừng, cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng lại bị cánh tay cường tráng của anh ấn trở về một lần nữa.
Tô Điềm thấy cứng rắn không được, đành phải chuyển sang mềm: “Đến lúc phải đi ngủ rồi, hôm nay đã làm mấy lần rồi... Em mệt chết đi được..."
"Ừm." Quý Sở Yến trở mình, thuận tiện nhét cô vào trong chăn, nhưng cánh tay vẫn quấn quanh hông cô như cũ.
“Anh biết” Giọng nói của Quý Sở Yến mang theo ý. cười: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Sau đó, hô hấp của anh lại bình ổn như trước.
- Tô Điềm kinh ngạc cảm nhận được cánh tay của Quý Sở Yến đang vòng quanh hông mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, nhiệt độ nóng rực, nhưng lại khiến cô vô cùng an tâm.
Đây là lần đầu tiên anh ôm cô mà không phải trong lúc hai người đang làʍ t̠ìиɦ.
Cô nép mình trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên một chút, ánh mất lưu luyến xẹt qua căn cổ trắng nõn của Quý Sở Yến. Cô lén lút nhìn yết hầu của anh, rồi lại nhìn đến cằm của anh, tiếp đó đến sống mũi, rồi đến hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống.
Đánh giá cận cảnh vẻ đẹp mê hồn của Quý Sở. 'Yến, trái tìm Tô Điềm lại bắt đầu đập thình thịch không kiểm soát nổi.
Bọn họ cách nhau thật gần, nhưng lại không làʍ t̠ìиɦ.
Tô Điềm thậm chí còn cảm thấy bọn họ giống như một đôi tình nhân bình thường, rúc vào cạnh nhau. Cô nằm trong lồng ngực anh, ý cười thấp thoáng.