Mong muốn được cầm lại cọ vẽ của Tô Điềm càng ngày càng mãnh liệt.
Ngày đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ, cô đã đến chỉ nhánh của Tô thị, nộp đơn từ chức.
Dù sao cô cũng ở nơi này làm việc nửa năm, rời đi cũng rất buồn. Trước khi đi, chị Maia gọi cô vào văn phòng.
Đẩy cửa bước vào, chị Maia đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hiếm thấy.
“Tô Điềm." cô ấy chỉ vào chiếc ghế trước mặt, “Ngồi đi”
Tô Điềm theo lời ngồi xuống, lại nghe thấy chị Maia thở dài: "Theo kế hoạch ban đầu, kế toán và thú quỹ sẽ bị sa thải vào năm sau, bây giờ em cũng từ chức rồi, thế là bộ phận tài vụ chỉ còn lại chị, lão Trần và Bạch Hạo Phiên.”
“Dù sao em cũng không am hiểu lĩnh vực tính toán, cũng không quá yêu quý công việc hiện tại này của mình” Tô Điềm áy náy cười: "Nhưng bây giờ cơ hội để lựa chọn đã xuất hiện trước mắt em, em muốn lựa chọn con đường mà mình thích”
“Chị có thể mạo muội hỏi một chút, đó là cái gì được không?”
Tô Điềm sảng khoái trả lời: “Vẽ. Nói ra thì có lẽ khó tin lắm nhí. Em đã học xong cao học rồi, thế mà bây giờ lại muốn đi học ở phòng vẽ lăn nữa. Hơn nữa, sau khi học xong cũng chẳng biết mình có tồn tại được. trong ngành hay không..."
Cô cứ nghĩ rằng Chị Maia có thể không thích cách quyết định không có tương lai này của cô, nhưng không ngờ chị Maia lại ủng hộ cô.
Chị Maia và Bạch Hạo Phiền tiễn cô tới tận dưới nhà để xe, đây là một lần hiếm hoi Tô Điềm lái xe đến công ty.
Đồ đạc của cô không nhiều, đựng gọn trong một hộp giấy. Bạch Hạo Phiền giúp cô nhét hộp giấy vào trong xe, cười đùa: “Học hành thành tài nhé, sau này ôi mà tới mua tranh thì cô nhất định phải giảm giá cho tôi đấy”
Tô Điềm cũng cười: "Nhất định rồi."
Cô khởi động xe, trước khi đi, câu cuối cùng hai người nói với Tô Điềm không phải là “Tạm biệt”, mà là “Cố lên.”
Ngày hôm sau chính là cuộc họp lớp của Tô Điềm.
Trước khi đi họp lớp, cô vẫn cảm thấy hơi bất an, thế là còn ghi lại lời nhắn cho Quý Sở Yến.
Quý Sở Yến về đến nhà thì Tô Điềm đã đi lâu rồi. Anh nhìn tờ giấy nhớ trên bàn, rồi lại liên tưởng đến Đường Vũ, sắc mặt dần dần tối lại.
Anh vẫn không yên lòng được. Một kẻ có thể không biết xấu hổ mà gửi tin nhản quấy rối Tô Điềm như Đường Vũ, vậy thì trong buổi họp lớp chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Gần như không chút do dự, Quý Sở Yến lại cam chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà
Bữa tiệc họp lớp được tổ chức ở một khách sạn ở thành phố S, do một cựu học sinh tài trợ.
Tô Điềm tới đúng giờ hẹn, vô cùng háo hức, muốn gặp lại cô Lý.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, Đường Vũ lừa cô.
Không có một giáo viên nào đến hiện trường, mà toàn là những người được gọi là cựu học sinh trò chuyện, tâng bốc nhau,
Tô Điềm quay người muốn đi, nhưng lại gặp phải mấy người bạn cấp ba.
Càng lúc càng nhiều người đến, cô không đi nổi.
Mấy nữ sinh cùng lớp tới bắt chuyện với Tô Điềm, Tô Điềm cũng không thể làm mất thể diện của người ta được, đứng trò chuyện một lát.
Chờ đến khi mọi người trò chuyện xong xuôi, đi vào tìm chỗ ngồi, tô Điềm lập tức tìm cơ hội chuồn đi.
Nhưng mà, Đường Vũ như âm hồn bất tán, xuất hiện trước mặt cô.
“Tô Điềm, em tới rồi à?” Anh ta nhìn cô, cười tươi như hoa.
Tô Điềm nhìn thấy anh ta là tức giận. Cô không muốn nhiều lời với hạng người này, chuẩn bị rời đi. Đường Vũ lại tiến lên một bước, sán lại: "Tô Điềm, bao năm trôi qua, em không nhớ anh chút nào sao?”
Tô Điềm cảm thấy buồn cười kinh khủng. Cô cười lạnh một tiếng, trả lời dứt khoát: “Xin lỗi, không nhớ chút nào.”
Đường Vũ mấp máy môi, cũng không chịu lùi bước, thậm chí còn càn rỡ vòng tay ôm lấy vai cô: “Năm đó chúng ta đã tốt đẹp như thế.."
Nói đến đây, cánh tay anh ta dần dần trượt xuống lưng cô, muốn sờ mông cô.
“Bốp” một tiếng giòn giã vang lên, Đường Vũ ôm mặt, ánh mắt không thể nào tin được.
Tô Điềm tát anh ta.
Hơn nữa, sức lực của cô không nhỏ, Đường Vũ cảm thấy má mình bỏng rát.
Không những vậy, Tô Điềm còn chẳng hề áy náy chút nào, lạnh lùng nhìn anh ta. Đường Vũ lập tức coi vẻ mặt này của cô là khiêu khích. Lửa giận trong lòng anh ta bùng cháy lên, nâng tay muốn tát lại cô một cái.
Một giây sau, chỉ nghe thấy "Rầm” một tiếng.
Đường Vũ bị đấm ngã lăn ra đất, gọng kính trên sống mũi bị đánh bay ra ngoài.
Đường Vũ lần này hoàn toàn bị chọc giận rồi, anh ta lập tức đứng lên, nheo mắt lại, hung hăng đấm vẽ phía người vừa mới ra tay.
Quý Sở Yến không ngờ anh ta lại phản ứng lại nhanh như thế, nhất thời không kịp né tránh, trúng phải đầm này của anh ta. Giây tiếp theo, anh cắn răng, nhịn đau xông tới, túm chặt cổ áo Đường Vũ, đẩy ngã anh ta xuống đất.
Đường Vũ bị cận thị, không có kính nên nhất thời không nhìn rõ được đối phương là ai. Bây giờ bị đối phương đè xuống đất, anh ta thẹn quá hóa giận, gào ầm lên: “Mẹ kiếp! Mày là thằng nào!”
Nhưng đáp lại anh ta chỉ có những cú đấm nặng nề.
Đường Vũ cảm nhận thấy trong miệng mình bắt đầu có mùi máu tanh, trái tim đập thình thịch, ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Anh ta bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi.
Một lúc lâu sau, người kia buông anh ta ra, đứng dậy.
Cuối cùng Đường Vũ cũng có thể hít thở bình thường. Anh ta nuốt nước bọt một cái, vị máu tanh quanh quấn đầy cổ họng.
Mọi người đều sợ hãi hét ăm ĩ, lùi về phía sau. Chỉ có một mình Quý Sở Yến siết chặt nắm đấm đứng đó, chói mắt vô cùng
Đây là lần đầu tiên Tô Điềm nhìn thấy anh như vậy.
Tính tình của anh rất tốt, lúc nào cũng mỉm cười với cô. Phương Tử Như nói nhà họ Quý là dòng dõi thư hương môn đệ, Quý Sở Yến được giáo dục rất tốt. Eve nói anh là một ông chủ rất tốt, là “Cơn gió xuân từ nơi xa xôi.”
Nhưng mà hôm nay, Quý Sở Yến đứng ở nơi đó, hai mắt đỏ bừng, áo sơ mi lộn xộn, cằm còn bị chảy máu.
Anh đứng thẳng dậy, nhìn về phía cô, vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức hóa thành ý cười.
Anh khế cong môi, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà.
Anh nói: "Điềm Điềm, anh không sao, đừng lo lắng”
Tô Điềm đột nhiên rất muốn khóc.
Ở bên kia, Đường Vũ nghe được giọng nói của anh, lập tức phản ứng lại được ai đã đánh mình.
Lần này, anh ta hoàn toàn không sợ hãi nữa, láo đảo đứng dậy: "Mày là bạn trai của Tô Điềm? Mày là cái thá gì? Mày có biết tao là ai không?”
Không có ai trả lời anh ta cả.
Anh ta vẫn phách lối như cũ, giật cà vạt trên cổ ra, la hét ầm ĩ: "Báo cảnh sát! Tao phải báo cảnh sát"
Đường Vũ dựa vào thế lực của nhà họ Đường nên mới dám không coi ai ra gì như thế, nhưng Tô Điềm từ trước đến nay cũng đều không phải người dễ bắt nạt.
Hơn nữa, cô là con gái của Tô Nghị, thế lực nhà họ Tô cũng chẳng thua kém ai, Đường Vũ cũng phải kiêng kỵ.
Quả nhiên, cô vừa nói xong những lời này thì sắc mặt Đường Vũ lập tức thay đổi. Anh ta mím chặt môi, sau đó ném lại một câu: “Tao không thèm quan tâm đến loại rác rưởi chúng mày” Rồi sờ kính trên mặt đất, đeo lên rồi rời đi.
Mọi người xung quanh lập tức tránh ra nhường đường cho anh ta, nhìn cứ như Đường Vũ mới là “đồ rác rưởi" vậy.
Sau khi Đường Vũ rời đi, Tô Điềm cố nén nước mắt, đi đến bên cạnh Quý Sở Yến.
Lúc này, nhìn anh vô cùng chật vật, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt cũng bị kéo lệch sang một bên, nhưng trên mặt vẫn thấp thoáng ý cười.
“Sao anh lại mạo hiểm như thế chứ? Anh có biết Đường Vũ là hạng người gì không?” Tô Điềm nhào vào trong ngực anh, níu chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, đốt ngón tay trắng bệch: "Lỡ như anh ta có vũ khí thì sao? Lỡ như anh ta cầm chai rượu đánh vào đầu anh thì sao?”
Cô nói rất nhiều, nhưng Quý Sở Yến chỉ mỉm cười không nói. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như người vừa mới đánh nhau không phải anh vậy.
Chờ đến khi sống lưng căng cứng của Tô Điềm đần đần buông lỏng thì anh mới nhẹ nhàng nói.