Lôi Dực dĩ nhiên là vui mừng tuân theo, ở trên mặt cô không ngừng hôn nhẹ, hi vọng có thể làm cô thoải mái một chút, nhìn chân mày cô không hề nhíu chặt nữa, anh tăng cường lực đạo ra vào, khiến cho khoái cảm như một làn sóng đánh tới, hại anh thiếu chút nữa kêu lên.
Nghe nói lần đâu tiên của đàn ông cũng chống đỡ không được bao lâu, anh hi vọng biểu hiện của mình còn ở trong phạm vi bình thường, thật sự là ở trong cơ thể cô quá mất hồn, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hôm nay anh mới biết thực sự có đạo lý.
"Kỳ Kỳ, anh sắp..."
"Anh nhanh một chút, em muốn ngủ..." Phải biết rằng hôm nay cô mới sống lại, vừa phải kết hôn lại phải lên giường,thật sự là mệt muốn chết rồi.
Cùng với một làn sóng khoái cảm mãnh liệt đột kích, Lôi Dực ở trong cười nhẹ phóng ra chính mình, lão bà của mình thật là đáng yêu, nhìn ra được cô chưa có cùng mình thỏa mãn, nhưng là không có giả bộ phải thở gấp liên tục hoặc rên rỉ không ngừng, nghe nói có rất nhiều người phụ nữ rất biết ngụy trang cao triều, hi vọng giữa bọn họ sẽ không đi đến một bước kia, tóm lại anh sẽ nhìn sách nhiều hơn một chút, nghiên cứu nhiều hơn một chút, nghĩ hết biện pháp để cho cô thay nhau nổi lên cao triều, đây là trách nhiệm của đàn ông.
Sau khi chậm rãi lui ra anh vẫn cảm thấy lưu luyến, đưa tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô dán vào trước ngực mình nghỉ ngơi. "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Mặc dù có mồ hôi cùng một ít dinh dính gì đó, nhưng bây giờ cô không có khí lực đi rửa sạch, cơ thể người ấm áp, hơi thở mang theo ẩm ướt, cảm thụ nhịp tim của nhau, đan thành một chiếc nôi giúp cô nhanh chóng ngủ ngon.
Nhìn cô nhắm mắt lại, anh cũng buông lỏng tâm tình ngủ, đêm tân hôn so với anh tưởng tượng tốt hơn nhiều, bởi vì bề ngoài của anh rất có tác dụng đe dọa, nhiều cô gái nhìn thấy anh cũng sẽ sợ, Kỳ Kỳ lại có dũng khí chủ động đến gần anh, có thể thấy được cô đối với cuộc hôn nhân này cũng rất nghiêm túc, thật nên cám ơn ông nội đã tìm cho anh một người vợ tốt.
Cô là vợ của anh, anh đối với cô đã có ý thức trách nhiệm, bây giờ cô cũng là người phụ nữ của anh, anh càng sẽ đem cô để ở trong lòng, cố gắng cho cô một cuộc sống tốt, để cho cô hưởng phúc, vĩnh viễn làm một tiểu công chúa không buồn không lo.
Sự thật chứng minh, trên giường là một chỗ tốt để bồi dưỡng tình cảm, nam nữ không quen thì cần thân thể trao đổi, vốn có khoảng cách nhưng sau khi cởi sạch cũng sẽ biến mất.
Ngày hôm sau rời giường, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ có vẻ thân mật rất nhiều, cô sẽ kéo tay anh, anh cũng sẽ ôm eo cô, ở trong mắt nhân viên khách sạn, bọn họ chính là điển hình của một đôi vợ chồng mới cưới ân ái ngọt ngào.
Lên xe, Lôi Dực thay đổi vẻ mặt bình tĩnh, quan tâm hỏi: "Em còn đau hay không?"
Chu Văn Kỳ không nghĩ đến anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt. "Khá tốt."
"Về nhà anh sẽ giúp em xoa bóp."
"Ban ngày anh gấp cái gì? Trước khi đi ngủ giúp em là được." Nếu như anh tiếp tục đề tài này, cô có thể sẽ nổi giận!
Cô hung hăng trừng anh một cái, ở trong mắt anh cũng là phong tình vạn chủng, cười cười nói: "Được, anh sẽ không vội."
Từ khách sạn trở về nhà mới, Chu Văn Kỳ vừa vào cửa liền âm thầm cảm khái, không nghĩ đến cô còn có cơ hội trở lại phòng này, cùng trong ấn tượng của cô giống nhau như đúc, cũng chính là rất buồn bực rất nhàm chán, bởi vì Lôi Dực người này chủ nghĩa thực dụng là trên hết, cái gì mà rèm cửa sổ xinh đẹp, gối ôm dễ thương, vách tường dán giấy thanh nhã, đối với anh mà nói đều là mây trôi nơi chân trời, vô dụng.
Chu Văn Kỳ không giống kiếp trước liên tiếp oán trách, cô đã nhận rõ cấu tạo đầu óc của hai người khác nhau, thay vì oán trách không bằng thay đổi, cô sẽ xử lý cái nhà này thật tốt, tin tưởng Lôi Dực đối với chuyện này cũng sẽ không có ý kiến, trên căn bản anh chỉ cần có giường có nước có điện là được.
Lôi Dực mang cô vào bên trong phòng dò xét một vòng, sau cùng mở ra phòng kho nói: "Mấy ngày trước anh trai đã mang hành lý của em đưa đến, còn chưa mở vali, có muốn anh giúp sửa sang lại hay không?"
"Đồ của em rất vụn vặt, chờ em có thời gian rảnh rỗi rồi sửa sang lại. Em hỏi anh nha, trong nhà có phải thuộc về em quản lý hay không? Em muốn bố trí như thế nào đều được?"
"Đương nhiên, em quyết định là được rồi." Anh đối với bố trí nhà ở một chút ý tưởng cũng không có, đáp ứng một tiếng rồi lại nghĩ đến một chuyện khác. "Chỉ có điều em không cần làm việc nhà, anh tìm chút thời gian tìm người giúp việc đến đây."
"Làm sao phải mời người giúp việc? Quá lãng phí!" Ngày hôm qua cô nói anh không có nghe đi vào phải không? Xem ra danh hiệu hoa nhỏ trong nhà ấm của cô quá vang dội, muốn thay đổi hình tượng còn thật có chút khó khăn.
"Khi anh còn ở cùng ông nội cũng là mời người giúp việc, em thật sự muốn tự mình làm việc nhà?"
Lôi Dực không khỏi kinh ngạc lần nữa, căn cứ theo mẹ vợ tốt bụng báo cho, Chu Văn Kỳ ở nhà là một cô gái được chiều chuộng, hơn nữa rất biết tiêu tiền, rất thích trang điểm, anh biết mẹ vợ là cho anh phòng hờ, nhưng anh cũng không quan tâm.
Công ty vệ sĩ là từ một tay ông nội anh sáng lập, vốn là do ba anh kế thừa, nhưng ở sau khi ba anh qua đời, Lôi Dực trước thời gian gánh lấy trách nhiệm, còn ông nội lại là từ từ buông tay, bây giờ coi như là trạng thái nửa về hưu, thân là người phụ trách anh trừ tiền lương còn có tiền lãi, cho dù lão bà có yếu ớt hơn nữa anh cũng nuôi được.
"Mẹ em đem chúng em chăm sóc quá tốt, em ở nhà mới không có cơ hội phát huy, thật ra thì giặt quần áo nấu cơm em cũng biết, mặc dù tài nấu nướng của em bình thường, làm lâu cũng sẽ tiến bộ."
"Được rồi, anh cũng sẽ giúp một tay." Anh rốt cuộc xác định cô là nghiêm túc, cũng không muốn đả kích thái độ tích cực của cô, chỉ là âm thầm suy nghĩ, chờ một ngày nào đó cô mệt mỏi, thì tìm người giúp việc đến đây là được.
"Đúng rồi, anh có thời gian nghỉ kết hôn hay không?" Tuy nói cái nhà này là "việc cần làm ngay", nhưng là cô quyết định bồi dưỡng tình cảm trước, dù sao hôm qua mới vừa kết hôn, hôm nay đã phải thảo luận củi gạo mắm muối, chính cô cũng không thể thích ứng.
"Từ ngày hôm qua đã bắt đầu coi là, có ba ngày nghỉ." Vốn là Lôi Dực không có ý định để cho mình nghỉ, ông nội anh lại vô cùng kiên trì, nói là không có thời gian hưởng tuần trăng mặt đã rất quá đáng, nếu không để mấy ngày nghỉ để kết hôn thì thật là quá đáng.
Chu Văn Kỳ nghe gật đầu một cái, đời trước anh cũng có ba ngày thời gian nghỉ kết hôn, bọn họ lại không làm an bài gì, không phải là nhìn nhau không nói chuyện thì chính là ai làm việc của người đó, đời này cô cũng sẽ không ngu như vậy, chủ động đề nghị: "Chúng ta đi ra ngoài một chút có được hay không?"
"Em muốn đi nơi nào?" Công việc của Lôi Dực thời gian không xác định, lúc nghỉ không phải ở cùng ông nội thì cũng là tìm anh em ăn cơm, nhưng bây giờ anh là người có vợ, phải làm chút chuyện không giống trước kia.
"Ăn cơm, dạo phố, xem phim, chúng ta đi hẹn hò." Trí nhớ của Chu Văn Kỳ đối với một đêm trước khi sống lại quá khắc sâu, Lôi Dực cư nhiên lại cùng người phụ nữ khác cùng nhau đi dạo phố, còn vào đêm thất tịch, nói cô ghen cũng tốt, nhàm chán cũng được, chính là muốn giành lại một hơi.
"Được." Anh đối với việc hẹn hò cũng không am hiểu, nghe theo quyết định của cô tự nhiên là tốt nhất.
Hai người ra cửa, ngồi lên xe, Chu Văn Kỳ nói địa điểm, Lôi Dực không cần hỏi đường liền khởi động xe, ở trong đầu anh tự có một phần bản đồ.
Cô mở ra âm hưởng mở ra album tuyển tập dương cầm, nghĩ thầm trước kia mình chưa bao giờ chú ý anh yêu thích cái gì, không bằng bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ. "A Dực, anh thích nghe thể loại âm nhạc nào?"
"Ừ... Không có người hát là được." Anh không thể để cho náo nhiệt dời đi lực chú ý, chỉ cần âm nhạc nhẹ nhàng du dương là tốt rồi, có lúc yên lặng cũng rất tốt.
Anh miêu tả làm cho cô 'phốc xích' cười ra tiếng. "Vậy em giúp anh mua một tuyển tập, chỗ này của anh chỉ có mấy tiếng mà thôi, nghe hoài cũng chán."
"Không cần làm phiền."
"Anh khách sáo với em cái gì? Em sẽ tức giận đó!" Cô phát hiện giữa hai người vẫn có khoảng cách, có thể là do cô quá nóng lòng. Sống lại mới hai ngày đã muốn thay đổi tất cả, cô cũng tỉnh táo lại.
Lôi Dực nhìn cô một cái, không muốn chọc cô tức giận nhưng lại muốn thấy vẻ mặt tức giận của cô.
"Được, em giúp anh mua."
"Hừ! Xem như anh thức thời, nếu không em thật sự sẽ tức giận."
Bộ dáng thở phì phò của cô chỉ làm cho anh cảm thấy buồn cười, cô lớn lên trắng nộn đáng yêu, lúc trừng người có một phen phong tình, không nghĩ đến dáng dấp anh hung hãn uy nghiêm như vậy, còn có người phụ nữ dám lớn tiếng với anh, để cho anh có một loại cảm giác thân thiết kỳ diệu.
Hai người đi đến một khu náo nhiệt của thành phố Đài Bắc, chính là nơi trước đây Chu Văn Kỳ phát truyền đơn, cô nhìn con phố quen thuộc kia đến xuất thần, lúc này rất khó hiểu ông trời an bài, ba ngày trước cô vẫn còn ở cuộc sống thấp nhất, bây giờ lại đem tất cả đều tìm trở về.
Có phải hay không đây chỉ là nằm mơ? Chờ cô tỉnh lại sẽ lại trở về tình cảnh bi thảm? Không, cô không thể buông tha cuộc sống trước mắt, cô muốn cố gắng lưu lại!
"Kỳ Kỳ, em làm sao vậy?" Anh nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, có phải thân thể không thoải mái hay không?
"Em không sao, chỉ là đang suy nghĩ buổi trưa muốn ăn cái gì?" Cô nhất định có thể, cô sẽ không đần như vậy nữa, tin tưởng ông trời sẽ cho cô cơ hội... Trong thoáng chốc cô muốn dùng lực bắt được đồ, muốn ngồi xổm xuống sờ sờ mặt đất, xác định mình không phải là một u hồn.
"Anh gì cũng được, em quyết định đi."
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của anh, tâm tình cô đột nhiên loạn lên, có lẽ là sợ hãi cũng có lẽ là tức giận, không nhịn được cất cao giọng nói. "Anh người này làm sao lại như vậy? Mỗi lần đều phải em quyết định, anh cũng không có ý nghĩ sao?"
Kiếp trước cô ghét anh nhất ở điểm này, cái gì cũng có thể, cái gì cũng tùy tiện, là bởi vì hoàn toàn không thèm để ý? Vẫn là đem cô xem như một đứa bé bốc đồng?
Thấy cô đột nhiên nổi giận, anh vẫn không thay đổi thái độ bình tĩnh. "Nghe mẹ em nói em có chút kiêng ăn..."
"... .... Ách." Cô lập tức không còn tức giận, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì cô thật đúng là có chút kiêng ăn, không biết mẹ tiết lộ cho anh bao nhiêu, có nói cô có tính xúc động tùy hứng hay không? Ai, đời trước cô thất bại như vậy không phải là không có đạo lý, bây giờ còn tự mình hù dọa mình, dọa cho sợ đến đều nhanh không có hồn, bây giờ thật mất thể diện.
Thở dài, cô miễn cưỡng nâng cao tinh thần, ôm lấy cánh tay của anh làm nũng nói: "Thật xin lỗi, em hiểu nhầm anh, anh không được tức giận đó!"
"Anh không có tức giận." Chuyện nhỏ mà thôi, anh sẽ không để ở trong lòng, chỉ cần hôm nay hẹn hò có thể làm cho cô vui vẻ, bình thường tâm tình của anh rất ít có dao động, thấy cô vừa giận vừa cười ngược lại cảm thấy thú vị.
"Chung quanh đây em rất quen, em đảm đương làm hướng dẫn du lịch được rồi, đi theo em!"
Cơ hội sống lại khó có được, nói không chừng vừa đảo mắt sẽ là một cục diện khác, nhưng chỉ cần giờ phút này cô còn sống, cô sẽ nắm thật chặt, không uổng công đi đến nhân gian lần này.
Thời gian vui vẻ luôn luôn qua rất nhanh, lúc đi dạo phố Chu Văn Kỳ mua một đôi giày đế bằng, bởi vì đi giày cao gót nhanh đau chân, ở trong rạp chếu phim Lôi Dực len lén ngủ gật, bởi vì phim tình yêu văn nghệ lời kịch quá nhiều, chỉ là đại khái mà nói hẹn hò vẫn vui vẻ, hai người vẫn nắm tay nhau không buông ra.
Về đến nhà đã mười một giờ, Lôi Dực nhớ đến tình huống đêm tân hôn, chủ động đề nghị: "Em có mệt hay không? Anh giúp em xả nước tắm."
"Ừ, A Dực thật tốt!" Chu Văn Kỳ cười đến rực rỡ như hoa, nghĩ thầm thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy, đối hôm qua mới học được kiến thức, tối nay đã biết thực hành.
Đối mặt với nụ cười nhiệt liệt của cô, anh có chút không biết phải làm sao, thật ra thì anh không có ý đó, chỉ muốn để cho cô được thả lỏng nghỉ ngơi, có thể hay không cô hiểu nhầm là ý đó? Mặc dù nói hai người đã có da thịt chi thân, nhưng có mấy lời muốn thẳng thắn nói ra vẫn còn khó khăn, nhất là đối với một người đàn ông mới vừa khai trai, nói gì cũng có vẻ ăn tủy trong xương mới biết nó ngon.....