Giờ lành đã đến, tiếng pháo nổ vang lên, đoàn xe đón dâu chạy đến cửa Chu gia, một đám người vừa xuống xe liền hô: "Chú rể đến đón cô dâu rồi! Mau mở cửa a!"
Muốn mang cô dâu đi cũng không dễ dàng như vậy, người thân bạn bè nhà gái ào ào đưa ra điều kiện. "Ca hát, kể chuyện cười, biểu diễn kỹ năng đặc biệt, còn muốn phát lì xì!"
Lôi Dực không phải người hoạt bát vui tính, nhưng anh có một đám anh em nói nghĩa khí, chen lấn thay anh giải quyết vấn đề khó khăn, cho dù không chuyên nghiệp nhưng cũng rất có tính giải trí, làm cho mọi người cười chảy nước mắt, cuối cùng là Chu Diệu Đình nóng lòng gả em gái ra mở cửa, mời chú rể và phù rể tiến vào.
Khắp phòng đầy tiếng nói tiếng cười, Chu Văn Kỳ chỉ có thể ngồi mỉm cười giả vờ đoan trang, nhìn thấy Lôi Dực cảm giác giống như một giấc mộng, không bao lâu trước đây cô còn đang ở trên đường phát truyền đơn, anh và một cô gái khác đi cùng nhau, hôm nay bọn họ lại muốn kết hôn, mà chỉ có một mình cô biết, đây không phải lần đầu tiên, bọn họ có thể nói là lại kết hôn làm vợ chồng a!
Lôi Dực trước hướng bố vợ mẹ vợ cúi đầu, mới ngồi vào bên người Chu Văn Kỳ, dáng ngồi thẳng tắp giống như quân nhân, cô vụng trộm ngắm anh vài lần, biểu tình nghiêm túc kia giống như đang tham gia lễ tạm biệt, có biết đây là hôn lễ của bọn họ hay không? Kiếp trước cô không có biện pháp yêu anh là có nguyên nhân, anh sao lại yêu cô chính là câu đố khó giải.
Chu Dục Nhân đối với con rể rất hài lòng, cười dặn dò: "A Dực, đứa con gái này của ba từ nhỏ đã bị làm hư, cái gì cũng đều không hiểu, về sau con phải thông cảm cho nó, nếu như nó không ngoan thì hãy nói với ba, ba và mẹ nó sẽ dạy dỗ nó."
"Ba mẹ hai người yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Văn Kỳ, sẽ không để cho cô ấy chịu khổ." Lôi Dực nghiêm túc nói.
Chu Văn Kỳ nghe xong chỉ muốn trợn trắng mắt, bọn họ giống như là đang thảo luận nuôi sủng vật vậy, có đem đương sự là cổ để vào mắt hay không a?
Thực ra hai người đàn ông này đều có chỗ giống nhau, đều là ý thức trách nhiệm chiếm toàn bộ, không hiểu tình thú sinh hoạt, cũng may mà mẹ cô là một nữ nhân dịu dàng truyền thống, mới có thể cùng ba sống với nhau nhiều năm như vậy.
Cô hiểu rõ cá tính của chính mình, nói toạc ra chính là đại tiểu thư ngây thơ lại bốc đồng, nhưng không có thông minh và khí độ của đại tiểu thư, có thể sống lại một lần, cô không cần người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ít nhất muốn những người yêu thương cô có thể yên tâm về cô.
Mọi người uống trà và tán gẫu xong, tiếp theo chính là bái tổ tiên, ăn bánh trôi, chụp ảnh chung, bái biệt cha mẹ, sau đó chú rể đưa cô dâu lên xe hoa, đoàn người chậm rãi đi đến khách sạn.
Thời điểm bái biệt cha mẹ, Chu Văn Kỳ không có giống như kiếp trước khóc đến nửa sống nửa chết , làm cho sắc mặt mọi rất khó coi, lần này cô chỉ lẳng lặng rơi vài giọt nước mắt, bởi vì cô biết chính mình sẽ thường xuyên về nhà, sẽ hiếu thuận cha mẹ thật tốt, cùng một nhà anh trai cũng sẽ giữ vững thân thiết.
Trong hành trình, lái xe và phù rể rất hăng hái, nói đến mặt mày hớn hở. "Hôm nay thật sự là ngày lành, tôi ở trên đường nhìn thấy mấy đoàn xe kết hôn."
"Đó là tất nhiên, lão Đại của chúng ta kết hôn, ngày còn có thể không tốt sao?"
So với phía trước thảo luận sôi nổi, ngồi phía sau Chu Văn Kỳ và Lôi Dực giống như cá chết, dù sao gặp mặt vẫn còn chưa đến mười lần đã phải kết hôn, mỗi lần đều có người nhà bên cạnh, xấu hổ cũng không kịp, sao còn có thể vui mừng rồi chuyện với nhau?
Nhưng là tiếp tục như vậy không được a, cô đang phiền não nên phá cục diện bế tắc như thế nào, chợt phát hiện trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng, nghĩ thầm rằng chính mình liền chủ động một chút, hôn nhân luôn phải kinh doanh mới có thể lâu dài.
"Cho anh lau mồ hôi." Cô từ trong túi trang điểm lấy ra một cái khăn tay, đặt vào trong tay anh.
Lôi Dực kinh ngạc nhìn cô một cái, cầm lấy khăn tay lau đi mồ hôi, trầm giọng nói: "Giặt sạch rồi sẽ trả lại cho em."
"Không cần, về sau giặt quần áo thì đưa cho em, nhưng mà anh phải phụ trách đi đổ rác nha!" Ở trong sinh hoạt một mình, cô cuối cùng cũng học được làm việc nhà, giặt quần áo, cuốc đất, làm mấy món ăn cũng không thành vấn đề, mà cô cũng hiểu rõ tính chất công việc của Lôi Dực, có khi không thấy bóng người, có khi rảnh rỗi đến khùng, chỉ cần anh có lòng hỗ trợ là được rồi.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc của anh càng rõ ràng hơn. "Em không cần vất vả như vậy, anh sẽ thuê người giúp việc đến dọn dẹp."
"Có phải là anh cảm thấy em cái gì cũng không làm được hay không?"
"Anh không phải ý này." Chẳng qua là nghe cha mẹ vợ nói...
"Trước để cho em thử xem đi, nếu em làm không được thì sẽ thuê người giúp việc, có được hay không?"
"Ừ." Anh gật đầu, tiếp tục duy trì trầm mặc, hai người thật sự không quen, không lại không hay nói, lại càng không biết cùng nữ nhân ở chung, đành phải một đường trầm mặc đến cùng.
Chu Văn Kỳ cũng không chờ mong một lần liền chim hót hoa thơm, xuân về trên mặt đất, nhưng là đây xem như là bắt đầu tốt phải không? Làm lại một lần cuộc đời, lần nữa kết hôn làm vợ chồng, lúc này cô sẽ viết ra một kết cục hạnh phúc.
Bận rộn một ngày cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, đêm đó mười giờ, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ đứng ở cửa yến hội, một bên phát kẹo một bên tiễn khách, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè thân thích chụp ảnh.
"Cháu trai ngoan, ông nội phải đi về nghỉ ngơi, hai người các cháu đã là người lớn, có chuyện gì thì chính mình làm quyết định, có biết hay không?" Lôi Chân do hai người trẻ tuổi đỡ, cảm thấy thỏa mãn đối với cháu trai và cháu dâu dặn dò, Lôi gia gia cha họ Lôi, mẹ họ Chân, bởi vậy có tên Lôi Chân, tuy nhiên cũng có người đùa giỡn gọi ông là cột thu lôi.
"Ông nội ngài yên tâm, chúng cháu sẽ thật tốt, ngày mai chúng cháu sẽ đến thăm ông." Chu Văn Kỳ cười ngọt ngào đáp lại, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, cô đối với vị lão nhân gia này đều rất tôn kính, trừ bỏ bởi vì ông nội đã cứu ba cô, cũng bởi vì sự độ lượng của ông.
Quả nhiên, lúc nàng vừa nói xong, Lôi Chân liền vẫy vẫy tay nói: "Không cần, đi thăm lão già như ta làm cái gì? Hai đứa chính mình đi chơi, ta rất bận, không cho phép đến ầm ĩ ta nghe thấy không?"
Lôi Chân vốn là sống cùng cháu trai, từ khi quyết định muốn cháu trai kết hôn, ông liền kêu cháu trai đi mua một bộ phòng mới, để cho đôi vợ chồng nhỏ có không gian thân mật, dù sao Lôi Chân cũng không tịch mịch, lão bằng hữu của ông rất nhiều, còn có anh em bảo tiêu của công ty, hầu như mỗi ngày đều có người đến thăm.
Lôi Dực không trực tiếp trả lời ông nội, phân phó người ở bên cạnh nói: "Ông nội uống nhiều, Đại Minh, Thiết Hùng các cậu chăm sóc ông nội, ngày mai nghỉ một ngày.
"Dạ!" Đại Minh và Thiết Hùng đều là nhân viên của công ty, bình thường mọi người xưng huynh gọi đệ, Lôi Chân lại là nguyên lão của công ty, lần này đương nhiên là không thể chối từ.
"Nói bậy bạ, ông không có say rượu, ông là vui mừng!" Lôi Chân miệng mắng đi mắng lại, nhưng vẫn cười hề hề cho người ta đỡ đi.
Đến như Chu gia Đại gia trưởng Chu Dục Nhân, ông bình thường không thể uống rượu, tửu lượng cũng ba chén mà thôi, hôm nay bởi vì gả con gái, trăm mối cảm xúc ngổn ngang sớm đã uống say, do vợ và con trai đỡ mới có thể đứng vững, ông không có biện pháp lên tiếng, nhưng mà có con trai thay mặt.
Chu Diệu Đình đến gần em rể cảnh cáo nói: "A Dực, Kỳ Kỳ nhà chúng ta liền giao cho cậu, cậu biết phải làm như thế nào đúng không? Nếu Kỳ Kỳ có một chút không vui, cả nhà chúng ta sẽ đón em ấy trở về."
Lôi Dực giống như là tiếp nhận một nhiệm vụ bảo vệ, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Anh vợ xin yên tâm, em sẽ thường xuyên mang cô ấy về nhà thăm ba mẹ; nếu em có chỗ nào làm không tốt, xin anh không cần khách khí, cứ việc dạy bảo."
Chu Văn Kỳ ở một bên nghe được không khỏi xấu hổ, thật bội phục lòng khoan dung của Lôi Dực, cưới 'vợ hiền' này là cô có thể nói là gánh nặng đường xa, anh lại một bộ 'ta không vào địa ngục thì ai vào', chỉ có thể nói là vận khí của cô quá tốt, còn vận khí của anh quá đen mà thôi!
Tóm lại, vợ chồng son tiễn xong một loạt bạn bè thân thích, tiến vào phòng trăng mật ở khách sạn, bởi vì đính tiệc mừng sẽ tặng nơi nghỉ lại, không phải trả tiền sao lại không ở.
Vừa bật đèn, hấp dẫn người ta nhất chính là chiếc giường to, giống như là làm cho Quốc vương và Hoàng hậu ngủ, mặt trên dùng cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim, khách sạn còn chuẩn bị sâm banh ướp lạnh, chocolate tình yêu, áo mưa phòng hộ...
Đối mặt đêm tân hôn, Chu Văn Kỳ không hề cảm thấy căng thẳng, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, trước khi sống lại cô đã trải qua, sau khi sống lại chỉ cảm thấy tất cả đều cực kỳ tự nhiên, Lôi Dực là chồng của cô, người chồng cả đời làm bạn với cô, một khi đã như vậy còn có cái gì mà phải căng thẳng?
Chỉ có điều bản thân nam chính lại có vẻ không được tự nhiên, phân vân nói: "Văn Kỳ, chúng ta..."
Cô biết anh muốn nói gì, lập tức chen vào nói: "Gọi em Kỳ Kỳ, người nhà em đều gọi em như vậy."
Trước kia là Lôi Dực thông cảm cô tâm tính tiểu nữ sinh, lại thấy cô không quá nguyện ý kết hôn, vừa vào phòng đã nói phải đợi quen thuộc trước rồi mới làm vợ chồng thật sự, ai biết hai người vẫn không lạnh không nóng, chờ đợi ròng rã nửa năm, lần đầu tiên bọn họ làm cũng không trôi chảy, dẫn đến về sau cô có ác cảm đối với chuyện phòng the.
Cẩn thận nghĩ lại, số lần bọn họ 'ì ạch' đã ít lại không có chất lượng, anh lại còn có thể yêu cô, thật sự là kỳ tích!
Tóm lại, lần này cô sẽ không để cho anh tiếp tục kéo dài thời gian, nếu đã kết hôn thì phải làm vợ chồng thật sự, đời trước cô cũng coi như là người có kinh nghiệm, anh không am hiểu không quan hệ, cô sẽ 'dạy dỗ' anh thật tốt.
Lôi Dực biết nghe nói: "Ừ, Kỳ Kỳ."
"A Dực, anh mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Thể lực của anh rất tốt, cưới vợ và tiệc mừng những thứ này không tính là cái gì.
"Nhưng mà em mệt mỏi, anh đi giúp em xả nước tắm có được hay không? Phải hơi nóng một chút, nước lạnh rất lạnh." Mặc dù là tháng tám, nhưng cô vẫn thích tắm nước nóng, ngâm nước ấm có thể thả lỏng bản thân, cô cũng không muốn lúc ở trên giường giống như cá chết.
Anh sửng sốt một lát mới gật đầu nói: "Được."
"Cám ơn!" Cô cho anh một nụ cười rực rỡ, thấy anh hơi sửng sốt, lại càng cười đến vui vẻ.
Chờ Lôi Dực đi vào phòng tắm, Chu Văn Kỳ bắt đầu tháo trang sức, thay một bộ áo ngủ bình thường, không có hình con thỏ nhỏ hay tiểu tinh tinh, chỉ là một bộ áo ngủ bằng bông màu trắng, không thể quá gợi cảm dọa đến anh, cũng không thể quá trong sáng để cho anh không có cảm giác.
Hít sâu mấy cái, cô dũng cảm đi vào phòng tắm hỏi: "Nước đã xả được rồi sao?"
"Ừ." Đứng ở bên cạnh bồn tắm Lôi Dực quay đầu, thấy vợ mình mặc áo ngủ màu trắng, tóc đen xõa ở trên vai, cô hẳn là không mặc nội y, hai điểm nhỏ trước mặt mơ hồ có thể thấy được, anh bỗng thấy hô hấp khó khăn, muốn nói gì cũng ngạnh ở cổ.