Trong những ngày tiếp theo, Chu Văn Kỳ không cố định thời gian sẽ đưa bữa trưa tình yêu cho chồng, bởi vì Lôi Dực không phải là ngày ngày ở công ty trấn giữ, cô phải trước cùng công nhân viên dò xét tin tức, ngoài ra cô cảm thấy chuyện tốt không thể ngày ngày làm, nếu không sẽ trở thành chuyện đương nhiên, vui mừng đột nhiên đến mới quý giá.
Đưa cơm đồng thời, cô cũng thuận tiện giao thiệp với công nhân viên trong công ty, mọi người thấy khuôn mặt tươi cười đón người của lão bản nương, dĩ nhiên là muốn tán gẫu mấy câu.
Rất nhanh, Chu Văn Kỳ tìm đến vị tiểu thư kế toán kia, cô gái này tên là Lý Nhân Hoa, hai mươi năm tuổi, độc thân, chính là cô gái cùng A Dực ở chung một chỗ đêm thất tịch, mặc dù đó là chuyện trước khi cô sống lại, cô tin tưởng đời này sẽ không xảy ra, nhưng khó chịu chính là khó chịu, người đàn ông của cô sao có thể để cho người ta thèm thuồng?
Bình tĩnh mà xem xét, Lý Nhân Hoa điều kiện không tệ, ngoại hình so với cô chỉ kém hơn một chút, tính toán tỉ mỉ nhưng không làm cho người ta chán ghét, cá tính nhanh nhẹn có năng lực, khó trách về sau ông nội Lôi nhìn trúng cô ấy, dù sao cháu dâu thứ nhất quá ngây thơ, vì để tránh dẫm lên vết xe đổ, dĩ nhiên phải chọn một cô gái thành thục.
Chu Văn Kỳ yên lặng quan sát không muốn đả thảo kinh xà, để tránh Lôi Dực đặc biệt chú ý đến Lý Nhân Hoa, cô thấy Lý Nhân Hoa không cố ý phóng điện, cũng không có khóc kêu muốn làm tiểu tam, hẳn là một nữ nhân thông minh, cô cũng tin tưởng nhân cách của Lôi Dực, tuyệt đối là sau khi ly hôn mới có thể tìm mùa xuân thứ hai.
Đã như vậy, kết thù kết oán không bằng kết duyên, cô dứt khoát giới thiệu cho Lý Nhân Hoa một đối tượng, dời đi mục tiêu cũng dời đi nguy hiểm, ừ, cứ làm như vậy, cô thật bội phục mình, sau khi sống lại trở lên thật thông minh nha! [em cũng phục độ tự yêu bản thân của chị. :v]
Vì vậy cô tìm một ngày Lôi Dực không có ở công ty, mang theo buổi trà chiều đi đến bộ hành chính nhân sự, cùng mấy nữ công nhân viên liên lạc tình cảm.
Ăn uống xong, các nữ nhân không khỏi tán gẫu về trang phục, kiểu tóc và đàn ông, mọi người làm một phen tự giới thiệu mình, cô phát hiện thì ra tiểu thư tổng đài có bạn trai, hai tiểu thư sinh viên vừa học vừa làm có đối tượng mập mờ của mình, duy nhất hoàn toàn độc thân chính là tiểu thư kế toán.
"Nhân Hoa, cô thông minh lại xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ không có bạn trai?" Chu Văn Kỳ đóng vai nhân vật chị em tốt, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Bị làm thành nữ vương bi kịch Lý Nhân Hoa thở dài, bánh ngọt trước mắt cũng không có lực hút. "Bạn trai cũ của tôi nói... Tôi sẽ không làm nũng, không có hương vị phụ nữ, hắn không thể thay đổi tôi, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho tôi."
Chu Văn Kỳ quan sát Lý Nhân Hoa từ trên xuống dưới một phen, nền tảng không tệ, không có vấn đề lớn, nhưng quả thật có ít sự mềm mại của phái nữ, ở cô nhìn lại, chỉ cần nhuộm tóc, sửa lông mày, mặc vào quần áo có màu sắc ấm là được rồi, sửa lại rất đơn giản.
"Tên kia thật không có ánh mắt, cô ngàn vạn lần đừng nghi ngờ chính mình, cô rất tuyệt! Tôi bình thường không có việc gì liền thích trang điểm, nếu như cô tin tôi, tôi sẽ giúp cô tạo hình, như thế nào?"
"Tốt, rất cám ơn!" Lý Nhân Hoa đồng ý một tiếng, đây chính là vợ của lão bản, cùng cô ấy lui tới chắc chắn không sai, hơn nữa nhìn lão bản nương quả thật rất biết trang điểm, khi thì đáng yêu khi thì ưu nhã, làn da càng thêm được bảo dưỡng rất tốt, cô đã sớm muốn học hỏi một phen.
"Làm cái tạo hình gì? Tôi cũng muốn!" Một bên tiểu thư tổng đài nghe thấy cũng ầm ĩ muốn thử.
"Không thành vấn đề, từng người từng người đến, tôi có chính là thời gian." Chu Văn Kỳ trong đầu ánh sáng chợt lóe, có lẽ đây chính là cơ hội để cô gây dựng sự nghiệp, mở cửa hàng có quá nhiều chuyện phải quan tâm, cô tự nhận mình không phải là người khôn khéo, không bằng làm "Một nhà riêng", đảm nhiệm "Người thợ trang điểm", đơn giản lại có niềm vui, cớ sao mà không làm?
Mấy người phụ nữ xèo xèo thì thầm thảo luận, ầm ĩ giống như chợ, Chu Văn Kỳ trừ bỏ thu được nhóm khách đầu tiên, cũng cung cấp tốt nhất cho quan hệ hữu nghị. "Nhân Hoa, cô có hứng thú với nhân viên công vụ và Lão sư không?"
"Rất tốt a, cô có cửa sao?"
"Ha hả, có người quen mà thôi, cô đem số liệu cơ bản cho tôi, tôi tìm người giúp cô giới thiệu."
Các cơ quan hành chính lớn và trường học đều có người như vậy --- cửa của các phụ nữ trung niên nhiệt tình làm mai, mà cô vừa lúc biết hai người, cũng chính là mẹ cô và chị dâu cô.
Nói đến giới thiệu đàn ông, không khí càng thêm nóng như lửa, hormone tiết ra cũng đặc biệt nhiều, bỗng nhiên từ cửa đi vào một người, chỉ thấy lão bản đại nhân Lôi Dực đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm nói: "Bây giờ là giờ làm việc."
"Thật xin lỗi." Các nữ công nhân viên lập tức đứng lên nhận sai.
Chu Văn Kỳ âm thầm le lưỡi, chính mình thật là đắc ý quên hình (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình). "Ngượng ngùng, tôi chiếm dụng quá nhiều thời gian của các cô, như vậy đi, tôi để lại số điện thoại, chờ các cô có rảnh rỗi thì tìm đến tôi."
"Cám ơn lão bản nương."
Xấu hổ lão bản nương nhanh chóng viết xuống số điện thoại di động, cúi đầu đi theo lão bản đại nhân đi về phía cửa lớn của công ty, nhìn gương mặt thối như cũ của anh, cô thấp giọng áy náy nói: "A Dực, anh không nên tức giận a, sau này em không dám."
"Sau này sửa là tốt rồi." Thật ra thì Lôi Dực cũng không quá tức giận, chẳng qua là ở công ty có thói quen mặt lạnh, dù sao đối với nhân viên công ty không thể quá buông lỏng.
"Là em không đúng, anh đừng nên trách các cô ấy, bởi vì em mang đồ ăn đến đây, các cô ấy cho em mặt mũi mới cổ vũ."
Thấy vợ cúi đầu nhận sai, trong lòng anh một trận chua xót, đang muốn an ủi cô nói đây chỉ là một chuyện nhỏ, cô lại ngẩng đầu lên vội vã nói: "A Dực, em tìm được công việc em thích làm, em muốn giúp mọi người làm thiết kế tạo hình, em muốn đi tìm mấy cửa hàng quần áo và trang sức, cửa hàng tóc nói chuyện một chút, như vậy hợp tác đứng lên tương đối dễ dàng."
Phụ nữ cảm xúc đều là thay đổi như vậy hay sao? Thế nào thoáng cái xuống thấp thoáng cái lên cao? Lôi Dực ngây ngẩn cả người, nhìn cô bình thường cũng là cười híp mắt, lúc này cũng là cười đến đặc biệt rực rỡ, anh dĩ nhiên không thể nào cự tuyệt.
"Tốt, chỉ có điều anh muốn đi cùng em ."
"Nhất định phải vậy sao?" Cô cũng không phải là trẻ con, nói chuyện làm ăn còn phải mang theo người lớn đi cùng.
"Phải." Bên ngoài nhiều gian thương và cặn bã như vậy, trừ lừa gạt tiền nói không chừng còn lừa gạt sắc, anh không thể để cho vợ yêu có cơ hội bị thương.
"Biết, vậy em về nhà trước, bái bai." Xem ra phản kháng là không có hiệu quả, trừ phi cô có thể chứng minh mình có bản lĩnh, mọi người mới có thể tin tưởng cô là một người thành thục.
Chán nản trong mắt cô bị anh nhìn ở đáy mắt, cũng chẳng biết tại sao, nhìn cô phất tay một cái rời đi, anh có loại cảm giác không bắt được gió, hai người kết hôn đến nay cũng coi là ở chung hài hòa, nhưng có lúc một chút anh cũng không hiểu rõ cô, tiếp nhận cô đến gần coi là chuyện đương nhiên, mình lại cái gì cũng không làm, có thể có một ngày cô sẽ chán ghét anh hay không? Nếu như cô gặp được đối tượng tốt hơn, có hay không cảm thấy hối hận?
Vừa nghĩ đến trường hợp này, anh nắm chặt hai quả đấm tự nói với mình, luôn phải làm chút gì, không thể há miệng chờ sung, ừ, trước hết hướng các anh em xin chỉ bảo đi.
Chu Văn Kỳ rốt cuộc hiểu rõ gia đình và sự nghiệp hài hòa vất vả thế nào, cô mỗi ngày phải làm việc nhà, còn phải ra cửa tìm đối tượng hợp tác, cuộc sống nhàn nhã trước đây một đi không trở lại, nhưng là cô rất thích loại cảm giác phong phú này, có thể chứng minh mình là người hữu dụng, đáng giá.
Lôi Dực đối với chuyện này không có nhiều lời, yên lặng lấy hành động ủng hộ, dành thời gian cùng cô đi nói chuyện hợp tác hạng mục công việc, đứng ở bên cạnh cô cảm thấy giống như là vệ sĩ, trên thực tế cũng thật là vệ sĩ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô tin tưởng không ai dám lừa gạt cô một mao tiền. Ngoài ra anh còn đem người giúp việc ở nhà cũ mời đến, một tuần hai lần tổng vệ sinh, buổi sáng lúc anh đi chạy bộ cũng sẽ mua bữa sáng trở lại, để cho cô tiết kiệm không ít thời gian.
Cô ở trên mạng thiết lập một trang web riêng cho mình, dán ra mấy case trước và sau khi tạo hình , bao gồm mẹ cô và chị dâu cô cùng làm mẫu, Lôi Dực đem danh thiếp của cô đặt ở quầy công ty, mỗi khi có khách đến đều phải phát mấy tờ, tuy nói công ty vệ sĩ và trang điểm không có quan hệ gì với nhau, nhưng các nhân viên biết đây là 'nghiệp lớn' của lão bản nương nên cũng không dám nói thêm cái gì.
Hôm nay Chu Văn Kỳ ngồi ở phòng khách nhà mình, vừa lật xem tạp chí thời trang, vừa lên mạng trả lời tin nhắn, đã có người cùng cô hẹn thời gian, xem ra cô làm tuyên truyền cũng không tệ lắm.
Có có thói quen một tâm hai tác dụng, thậm chí còn có biện pháp gọi điện thoại. "Anh trai, anh có bận hay không?"
"Anh đang ở phòng nghiên cứu không có việc gì, sao vậy?" Chu Diệu Đình ở trường học đảm nhiệm chức trợ giáo, trừ thời gian đi học, những thời gian khác đều có thể tự do sử dụng.
"Em muốn tìm mọi người cùng nhau đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, nhất là ba và mẹ, còn có ông nội Lôi cũng muốn."
"Kiểm tra sức khỏe? Anh cũng có nghĩ đến, nhưng là ba luôn nói thân thể ông rất tốt, không cần làm kiểm tra."
"Anh nhất định phải thuyết phục ba, gọi mẹ cùng giúp khuyên nhủ, ba ở tuổi này rất dễ bị cao huyết áp, bệnh tim, bệnh tiểu đường, nói không chừng một khi tâm tình kích động còn có thể trúng gió."
"Sao em lại tự dưng nhắc đến chuyện này?" Chu Diệu Đình biết tầm quan trọng của kiểm tra sức khỏe, nhưng không biết vì sao em gái lại lo lắng như vậy?
Chu Văn Kỳ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bịa một cái cớ, đem chuyện kiếp trước trải qua sửa lại một lần. "Em có một người bạn ba của cô ấy ngày hôm qua đột nhiên bị chảy máu não, đưa đi cấp cứu đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại."
"Nghiêm trọng như vậy?" Chu Diệu Đình suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nghiêm trọng, vì vậy quyết định nói: "Mọi người xin nghỉ thời gian không giống nhau, không có biện pháp đi kiểm tra cùng một ngày, anh sẽ sắp xếp, chậm nhất tháng sau đều phải làm xong."
"Anh, anh thật lợi hại, nhà chúng ta phải dựa vào anh."
"Kỳ Kỳ cũng không tồi, so với trước kia hiểu chuyện hơn nhiều." Không chỉ là anh, người nhà cũng nhất trí nhận định, Kỳ Kỳ sau khi kết hôn quả là đã thay đổi người, thật không nhìn ra Lôi Dực có sức quyến rũ lớn như vậy.
"Em vốn rất hiểu chuyện có được hay không? Không cần đem em làm thành hai tiểu quỷ nhà anh, hừ!"
Hai anh em nói đùa mấy câu mới cúp điện thoại, Chu Văn Kỳ thở ra một hơi, mặc dù nói thiên tai nhân họa khó tránh khỏi, dù chú ý sức khỏe như thế nào vẫn sẽ có một ngày rời đi, nhưng là có thể làm được sẽ phải tận lực đi làm, ít nhất sẽ không có tiếc nuối.