“Vậy sao? Dù sao thì tôi cũng không phải là tội phạm.” Ngay lúc người đàn ông định cãi lại, Ara vội vàng nói thêm. “Nhưng anh không phải là người, đúng không?”
“…” Người đàn ông không phản bác, cô ấy cũng có lý.
“Điều 319 Bộ luật Hình sự. Ngay từ câu đầu đã ghi rõ: 'nơi cư trú của người khác', blah blah blah.”
Lần này, thay vì lời đáp trả bằng lời nói, ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô.
"Điều gì khiến cô không sợ hãi như vậy?"
Người đàn ông hỏi, vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ.
"Hôm nay tôi mới phát hiện ra mình không sợ hãi như vậy." Ara nhún vai. Sự thiếu thực tế dường như rõ rệt hơn đối với cô so với người đàn ông. Cảm giác này càng thuyết phục hơn rằng đây là một giấc mơ.
“Ai đã cử cô đến?”
“Không có ai phái tôi đến. Tôi tự mình đến đây.”
“Tại sao cô lại đến đây?”
“Ừm… Tôi nghĩ nếu tôi trốn ở đây, mọi người sẽ không thể tìm thấy tôi.”
"Trốn?"
“Ừm, xấu hổ thật, nhưng tôi đã bỏ trốn. Đột nhiên tôi mắc một khoản nợ lớn.”
Ara thú nhận nhưng sau đó nhận ra sai lầm của mình. Cô đã ẩn mình sâu trong núi để trốn tránh mọi người sao lại để lộ tình hình của mình một cách dễ dàng như thế chứ.
Tuy nhiên, giả sử anh ta thực sự là một yêu tinh, điều này nghe có vẻ nực cười nhưng có vẻ đúng, thì có lẽ anh ta sẽ không chạy đến chỗ những kẻ cho vay nặng lãi đó để tố cáo cô… đúng không?
Ngay khi cô nghĩ đến điều này, người đàn ông bất ngờ cúi người về phía trước và nắm lấy vai cô.
“Khoan đã, buông ra, chúng ta hãy nói chuyện… đúng rồi phải nói chuyện!”
Trong nháy mắt, Ara tái mặt và nắm chặt cánh tay người đàn ông bằng cả hai tay. Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để đẩy anh ta ra, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích một inch. Nếu cần, cô phải đá vào điểm yếu của anh ta và chạy đi, nhưng đôi chân của cô, kiệt sức vì cuộc đi bộ gian khổ lúc trước nên nó đã từ chối tuân theo lệnh của cô.
Tôi phải làm sao đây? Tôi thực sự sẽ chết ở đây sao?
Bà ơi, cháu xin lỗi. Cháu nên nghe lời bà khi bà nói nơi này bị nguyền rủa…
“Á!”
Đột nhiên, vai cô đau như bị kim đâm.
Ara liếc nhìn bờ vai mà người đàn ông đang nắm lấy và không thể tin vào mắt mình.
Giữa những ngón tay dài và chắc khỏe của anh, một chiếc nhẫn lấp lánh đang phát sáng. Chiếc nhẫn, được chế tác bằng một dải vàng và một viên ngọc lục bảo xanh lớn, lấp lánh như thể chính nó là một nguồn sáng. Những ký tự bí ẩn chảy dài từ trung tâm của chiếc nhẫn.
Các ký tự tạo thành một đường thẳng chính xác, nhanh chóng xuyên qua ngực Ara rồi rút lại vào trong chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mất đi ánh sáng ngay lập tức.
“C-cái gì thế này…?”
Ara lắp bắp, suy ngẫm về khoảnh khắc kỳ diệu. Cơn đau như kim châm đã hoàn toàn biến mất.
Thay vì trả lời, người đàn ông hất tay cô ra và đứng thẳng dậy. Khi anh ta lắc tay phải, chiếc nhẫn biến mất như thể nó chưa từng ở đó.
“Ngươi thực ra chỉ là một con người mà thôi.”
Giọng nói của anh ta có chút thất vọng như thể anh ta không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Ara cũng bối rối không kém, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
“Quỳ xuống.”
Những lời tiếp theo thậm chí còn khó hiểu hơn đối với Ara.
"Cái gì?"
“Tôi đã phạm sai lầm. Cô chỉ là một con người bình thường, không đáng để đưa vào.”
…Sai lầm? Không đáng để mang vào?
Ara cắn môi vì thất vọng. Mỗi lời của yêu tinh đều khiến cô tức giận, nhưng giờ thì đó chỉ là chuyện thứ yếu.
“Khi ngươi quay về, ta sẽ đóng cổng Vườn Mê Cung lại, để ngươi không bị lạc lâu nữa.”
“Maze Garden? Cái gì cơ… Không, đó không phải là vấn đề. Anh giai yêu tình à, đợi đã.”
“Không quan trọng nếu cô không giữ bí mật chuyện cô gặp tôi. Dù sao thì mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ đó là chuyện điên rồ thôi.”
“Không, tôi không định xuống khỏi đây.”
“À, trên đường đi xuống cẩn thận một chút. Thật không may, nếu bị thú núi tấn công thì tôi cũng không giúp nổi cô đâu.”
Người đàn ông nói như thể không nghe thấy lời phản đối của Ara. Không chỉ vậy, anh ta còn dùng ngón tay thu dọn đồ đạc vương vãi và ném vào vòng tay Ara.
“Được rồi, tạm biệt nhé.”
Nói xong, anh ta quay đi không chút do dự.
Ara không kịp suy nghĩ, cô ném chiếc túi anh đưa xuống đất, thay vào đó, cô bò tới và túm lấy gấu quần anh.
“Tôi không thể đi xuống từ đây được.”
Người đàn ông thở dài, có vẻ kiệt sức vì lời cầu xin tuyệt vọng của cô.
“Buông ra.”
“Chân tôi đau quá với lại đã quá muộn rồi nếu tôi ngã xuống thì tôi sẽ chết.”
“Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên thật không may cho cô là điều đó không liên quan gì đến tôi cả, cô gái ạ.”
“Ồ, nghe tôi nói này. Anh thật là vô tình. Thế mà tự nhận mình là Thần Linh.”
“Côcó thể hoàn thành việc nguyền rủa tôi trên đường đi xuống núi. Bây giờ hãy thả tôi ra hay là muốn tôi tự tay gỡ tay cô ra hả?”
Người đàn ông khẽ cử động ngón tay, sẵn sàng sử dụng sức mạnh của mình để thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.
Ara nhanh chóng thay đổi chiến thuật. Cô đột nhiên thả ống quần anh ra và ngồi phịch xuống, khoanh tay.
“Này. Anh có phải là quá đáng lắm không? Ai lại đá một người phụ nữ bất lực ra ngoài vào giữa đêm thế?”