Đào Nhi kể lại ngắn gọn chuyện tối qua rồi kể tới chuyện Tứ vương phủ.
“Tối qua Thu Nguyệt đã được chôn cất, sáng sớm nay vừa dậy đã thấy cửa trước treo lụa trắng, toàn bộ người làm trong phủ túc trực bên linh cữu Thu Nguyệt ba ngày, Tứ vương gia còn đích thân khắc một chữ ‘trung’ lên bia mộ, khen cô ta trung thành một đời, một lòng vì chủ.”
Vân Tử Lạc nghe xong, bờ môi nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Lúc này, ngoài cửa sổ có giọng một nam nhân lập tức vang lên: “Đào Nhi, đừng quên vương gia nhà chúng ta cũng vất vả!”
Sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức trầm xuống, quay người định nổi nóng.
Đào Nhi giữ vạt áo nàng lại, vội vàng nói: “Tiểu thư, là Triển Hưng đại ca đó. Tối qua vì muốn tìm cô, Bát vương gia đã lật tung cả ngọn núi lên, ban nãy vừa bị triệu kiến vào cung rồi, trước khi đi còn nói có tin tức của cô phải lập tức thông báo.”
Tử Uyên tìm nàng cả đêm?
Nghĩ tới chuyện đêm qua huynh ấy lướt ngang qua mình, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.
“Đúng vậy, tiểu thư, hình như Bát vương gia rất để ý tới cô.” Đào Nhi nhẹ nhàng mỉm cười.
Vân Tử Lạc thì không cười, tới trước gương sửa soạn quần áo, dặn dò: “Đi gọi đội kiệu, bây giờ chúng ta vào cung.”
Đào Nhi lập tức đáp lời rồi chạy đi chuẩn bị.
Vân Tử Lạc một mình đi ra khỏi Tứ vương phủ, vừa tới trước cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phủ.
Ngoài cửa, một chiếc kiệu mềm nguy nga lộng lẫy đỗ ở đó, bảy tám người vây quanh Diêu Linh Linh đứng ngoài kiệu. Muội ấy mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, vạt váy dài màu gạo, búi tóc lên gọn gàng, đeo mấy loại trang sức đơn giản mà thoải mái.
Xiêm y trang sức lộng lẫy đã chứng tỏ thân phận của muội ấy.
Muội ấy đang chỉ tay vào nha đầu mặc áo lục đứng đối diện, quát hỏi: “Ta muốn nói tới Tứ vương phi hôm qua mới gả về đây! Ta muốn gặp tỷ ấy!”
Vừa nhìn bóng lưng của nha hoàn kia, Vân Tử Lạc đã nhận ra đó là Chu Hương.
Chu Hương cứng miệng, lại còn có vẻ châm chọc: “Ta đã nói rồi, Tứ vương phủ chỉ có một vương phi, chính là tiểu thư nhà ta! Mời Diêu tiểu thư quay về đi!”
Nói rồi cô ta bèn dặn dò hạ nhân trông coi cửa giả.
Diêu Linh Linh bực bội: “Lạc Nhi không ở trong Vân phủ, Thái hậu đã nói để tỷ ấy vào ở trong Tứ vương phủ, ngươi đứng dậy chặn đường ta là thế nào?”
Chu Hương trả lời: “Bây giờ trong Tứ vương phủ, tiểu thư của ta là người cai quản, có phải kẻ nào cũng tùy tiện cho vào được đâu?”
Diêu Linh Linh phẫn nộ: “Ngươi nào ai là kẻ tùy tiện?”
Nói rồi muội ấy bèn sải bước tiến tới.
Chu Hương hét ầm lên: “Người đâu, có kẻ xông vào Tứ vương phủ, mau bắt lấy cô ta!”
Đáy mắt cô ta chỉ còn lại những nụ cười lạnh lẽo.
Bạn bè của đứa xấu xí Vân Tử Lạc ư? Hừ, không đả kích được Vân Tử Lạc, lẽ nào chịu thua cả cô ta?
“Các ngươi mau chặn cô ta lại! Dẫn cô ta tới gặp Tứ vương gia!” Chu Hương chỉ tay vào Diêu Linh Linh, quát lớn: “Dám xông vào Tứ vương phủ, gan to bằng trời!”
Diêu Linh Linh vốn không định xông vào Tứ vương phủ, bị Chu Hương chọc cho tức gần chết!
Muội ấy giận dữ quát: “Người đâu, dạy dỗ con a hoàn không biết trời cao đất dày này cho ta! Ngay cả bổn tiểu thư mà cô ta cũng dám mắng mỏ!”
Nói rồi muội ấy bước một chân lên, nhấc cổ áo của Chu Hương, ném qua bên cạnh.
Bảy tám bảo tiêu sức vóc, khỏe khoắn lập tức vây lấy, mỗi người một đấm một quyền ‘chăm sóc’ Chu Hương.
Chu Hương làm sao chịu nổi? Một tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời.
Người trong Tứ vương phủ cũng ngẩn ra, ai nấy phải rất lâu mới tỉnh ra rằng a hoàn thân cận bên cạnh Tứ vương phi đang bị cả đám xông vào đánh!
“Tiến lên!”
Cả đám người làm ngoài cửa Tứ vương phủ rầm rộ xông tới.
“Dừng tay!”
Giọng một nữ nhi vang như sấm dậy đánh xuống, cả hai bên đều chợt ngừng lại, lùi ra sau mấy bước.
“Đánh cái gì mà đánh! Lui hết vào phủ cho ta!” Vân Tử Lạc quay phắt lại, nghiêm giọng quát đám hạ nhân Tứ vương phủ.
Chu Hương bị đánh thảm nhất, mặt chỗ tím chỗ xanh, lồm cồm bò dậy, miệng còn kêu la: “Đánh đi, các ngươi đánh cho ta!”
“Hỗn xược!”
Vân Tử Lạc bước lên tát thật đau vào mặt cô ta!
Khiến Chu Hương vừa bò dậy lại lăn lông lốc vào vòng.
Tiếng ồn ào xung quanh lập tức im bặt, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh mừng rỡ kêu lên thành tiếng, thấy nàng giúp mình, lập tức vỗ tay.
Vân Tử Lạc khẽ lắc đầu với muội ấy, quay đầu nhìn mấy thị vệ đứng trực trước cửa Tứ vương phủ, trầm giọng nói: “Thái hậu đã nói, bây giờ ta đang được hưởng sự đãi ngộ của Tứ vương phi! Ta ra lệnh, bắt các ngươi dừng tay thì các ngươi đã dừng, rất tốt! Về sẽ có thưởng, có điều, cô ta…”
Vân Tử Lạc chỉ tay về phía Chu Hương đang rên rỉ phía xa, nghiêm mặt nói: “Không coi lời nói của chủ nhân ra gì, xúi bẩy các ngươi ngay trước mặt chủ nhân! Đã phạm phải đại kỵ của kẻ làm nô tài!”
“Nể mặt tỷ tỷ, ta sẽ không đuổi cô ta ra khỏi phủ nhưng nếu các ngươi dám chống đối lại ý của ta thì hậu quả sẽ không đơn giản như vậy đâu!”
Mấy thị vệ chứng kiến cách hành xử của Vân Tử Lạc rồi lại nghe những lời vừa đấm vừa xoa của nàng, trong lòng đã sớm sinh ra nể sợ, lần lượt cúi đầu.
“Bây giờ các ngươi dìu cô ta về, sáng ngày mai tới Tây viện lĩnh thưởng!”
Vân Tử Lạc dặn dò.
Mấy thị vệ đáp lời, bước lên khiêng Chu Hương đang kêu gào, ngọ ngoạy vẻ không cam tâm về phủ.
“Lạc Nhi!” Nét mặt Diêu Linh Linh chỉ còn toàn ngưỡng mộ, muội ấy bước tới kéo tay cô: “Sao tỷ biết muội tới đây? Hôm qua sau khi quay về, muội bảo nô tài đi theo thám thính, được biết hôn sự không thành, còn chết người, lo cho tỷ chết mất nên qua đây xem sao.”
“Ai ngờ con nha đầu kia cậy mình là người thân cận của Tứ vương phi, dám sỉ nhục muội như vậy!”
Diêu Linh Linh phẫn nộ nói: “Vốn dĩ muội chỉ không vừa mắt người phụ nữ hống hách ngạo mạn kia thôi, thật không ngờ nha hoàn của cô ta cũng hỗn hào như vậy!”
Vân Tử Lạc xoay tay lại, nắm chặt tay muội ấy, cười nói: “Tỷ không sao, muội yên tâm đi, con nha đầu đó quay về e là không đến mười ngày, nửa tháng không thể xuống giường được.”
Diêu Linh Linh phá lên cười: “Phải, ban nãy muội chứng kiến mà đã đời quá đi mất! Phải đánh ả ta! Chúng ta vào thôi.”
“Tỷ phải vào cung, Đào Nhi đi gọi đội kiệu rồi.” Vân Tử Lạc nói.
Diêu Linh Linh đập tay: “Còn cần kiệu gì nữa, muội có sẵn rồi. Đi nào, không đợi muội ấy nữa, muội đi với tỷ.”
Sau khi hai người lên kiệu, Diêu Linh Linh bèn hỏi chuyện ngày đại hôn rồi thở dài: “Thật ra Tứ vương gia có người thương trong lòng, lần trước còn đối xử với tỷ như vậy, lấy ngài ấy thì thật là… Haiz, Lạc Nhi, tỷ cũng không nguyện ý mà.”
Vân Tử Lạc lại an ủi ngược lại muội ấy: “Không sao, cho dù đã lấy hắn, sau này không thích, đôi bên có thể ly hôn.”
“Ly hôn?” Diêu Linh Linh sửng sốt há hốc miệng, lát sau ánh mắt lấp lánh như sao giăng: “Tỷ lạc quan thật đấy! Sao tỷ lại có thể nghĩ được như vậy?”
“Dĩ nhiên rồi!” Vân Tử Lạc cười nói: “Con gái mà cũng sống một đời, dĩ nhiên phải sống sao cho thoải mái, số phận nằm trong tay mình, chứ không phải người khác, muội nghĩ sao?”
Sau khi ngỡ ngàng qua đi, Diêu Linh Linh trầm mặc, ngồi bên như đang suy tư gì đó.
Tới Hoàng cung, vừa xuống kiệu phía ngoài Nội Môn thì Sở Tử Uyên đi tới.
Một bộ y phục màu trắng, phong trần cát bụi, gương mặt hơi nhíu lại, chàng ngước mắt lên nhìn Vân Tử Lạc.
“Lạc Nhi!” Biểu cảm trên gương mặt chàng hoàn toàn thả lỏng, rảo bước đi tới đỡ lấy vai nàng: “Tối qua muội đi đâu vậy? Nhiếp Chính vương có làm gì muội…”
Lúc nói chuyện, sắc mặt Sở Tử Uyên lại tối đi vài phần, nghĩ tới chuyện tối qua bị Nhiếp Chính vương sắp xếp, ánh mắt chàng vẫn còn ánh lên vẻ phẫn nộ.
“Không có. Tối qua khi ngài ấy đánh nhau với kẻ kia, ta xuống ngựa, lạc mất ngài ấy, sáng nay mới quay về.”
Nhìn thấy dáng vẻ của huynh ấy, Vân Tử Lạc đành nói dối.
Một lời nói dối thiện chí, thật sự là thiện chí, nếu không chẳng biết sẽ ầm ĩ đến mức nào…
Nhắc tới Nhiếp Chính vương, lòng nàng vẫn còn ngượng ngập cùng một chút tức giận và không cam tâm, hơn cả là một cảm giác không rõ ràng đang phập phồng lên xuống.
Sở Tử Uyên thở hắt ra, sắc mặt dịu dần đi, gật đầu với Diêu Linh Linh rồi nói với Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, muội và Diêu tiểu thư vào cung trước đi, trong phủ của ta còn một số chuyện gấp cần giải quyết. Ta đi trước, tối sẽ tới tìm muội.”
Vân Tử Lạc bật cười, chắc là huynh ấy tưởng mình cùng Diêu Linh Linh tới đây, thật ra là…
“Tối tới tìm muội ư?”
Nhìn dáng hình thẳng tắp của Sở Tử Uyên xa khuất, Diêu Linh Linh hỗn loạn, lặp lại một câu.
Vân Tử Lạc đỏ mặt, mắng đùa: “Muội nghĩ đi đâu thế hả? Nha đầu đáng ghét này?”
Diêu Linh Linh lè lưỡi, nụ cười tắt dần, hạ thấp giọng nói: “Lạc Nhi, Bát vương gia đối với tỷ thật sự rất tốt. Đáng tiếc… muội còn cảm thấy tiếc cho tỷ, tỷ phải làm sao đây?”
Vân Tử Lạc sững người rồi nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu vậy?”
“Tùy, tóm lại không phải là hoàng cung.”
“Á, không phải tỷ cất công tới đây để đợi Bát vương gia đấy chứ?”
“…”
“Vân Tử Lạc, tỷ là đồ si tình!”
“…”
…
Phủ Nhiếp Chính vương, đèn hoa mới lên.
Trên mặt bàn đặt một bức thư được phong kín.
Những ngón tay gầy lật mở nó, lấy từ trong ra một bức thư thoang thoảng hương hoa, đọc lướt qua một lượt.
Người đàn ông lập tức nhíu mày, biểu cảm không vui lướt qua gương mặt!
Quỷ Hình cúi đầu, đứng nghiêm một bên, chỉ liếc thấy câu mở đầu “Hách Liên ca ca” và từng hàng chữ nhỏ xinh thanh tú phía sau.
Băng giá bao trùm gương mặt Nhiếp Chính vương, chàng ném bức thư qua một bên, chắp tay đứng dậy, dặn dò: “Thừa Hoan đã rời khỏi Nam Xuyên, các ngươi lập tức cho người đi thám thính! Khi nào muội ấy vào trong lãnh thổ Kỳ Hạ thì cử người ra tiếp ứng.”
Quỷ Hình đáp lời, lén quan sát sắc mặt chủ nhân. Từ sau khi nhận được thư của Thừa Hoan các chủ, sắc mặt chủ nhân vẫn cứ khó đăm đăm như thế…