Gió đêm hơi lạnh, quét qua mấy phiến lá, rơi xuống mặt Vân Tử Lạc.
Sở Tử Uyên giơ tay gạt đi cho nàng: “Lạc Nhi, có lạnh không?”
Nói rồi, chàng đã cởi chiếc trường bào tím khoác lên vai nàng.
“Huynh thích tỷ ta?” Vân Tử Lạc nhướng mày hỏi.
“Không phải.”
Sở Tử Uyên chống cằm, nhìn vầng trăng khuyết nơi chân trời, phủ định đáp án này.
Rồi một thanh âm khẽ khàng vang lên: “Lúc nhỏ, có một lần ta rơi xuống nước, bị ốm rất nặng. Muội ấy từng cứu ta một mạng, còn từng chăm sóc ta, ta cảm kích phần tình nghĩa này.”
“Thế nên ta cũng không thể không lo cho sự an nguy của muội ấy.”
“Vậy… tức là tỷ ta thích huynh?” Vân Tử Lạc hỏi.
Sở Tử Uyên ngừng một lát, thu ánh mắt về, quay mặt nhìn nàng: “Có lẽ vậy. Lúc nhỏ còn từng nói đùa sẽ lấy ta, trước nay ta luôn coi như muội muội của mình, nhưng muội ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ta, thế nên khi muội ấy nói muốn làm vợ ta, ta chỉ có thể nói sau này lớn lên sẽ lấy muội ấy.”
Vân Tử Lạc im lặng. Ở thời đại này nam nhi luôn lấy hành động cưới nữ nhi từng cứu mình như một sự tạ ơn.
Thấy nàng trầm mặc, Sở Tử Uyên tiếp tục nói: “Sáu năm trước, mẫu phi của ta mắc bệnh dịch qua đời, ta bị đưa tới Ngũ Đài Sơn, cách ly nửa năm. Sau khi trở về kinh, muội ấy đã rất thân thiết với Tứ ca rồi. Tứ ca rất ngưỡng mộ tài cầm kỳ và thi họa của muội ấy. Chuyện về sau thì muội cũng biết rồi đấy.”
“Sáu năm trước?” Vân Tử Lạc nhớ lại lần Thập vương gia truy hỏi nàng tiếng đàn trong Vân phủ là của ai, có lẽ chính từ lần đó Sở Tử Uyên đã chú ý tới Vân Khinh Bình, khiến Vân Khinh Bình đổi thay mọi tình cảm ban đầu.
Cũng có là vì chuyện khác, ví dụ như chuyện Sở Tử Uyên mất mẹ. Có ai không biết, ở trong cung hoàng tử mất đi mẫu thân, địa vị cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.
“Tỷ ta thay lòng đổi dạ, có phải huynh khó chịu lắm không?” Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi.
Sở Tử Uyên nghiêm túc đáp: “Không có gì khó chịu cả. Ta đồng ý cưới muội ấy cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi, chỉ là ban đầu có chút sửng sốt, nhìn thấy muội ấy lấy Tứ ca, nghĩ đến rồi có một ngày, chúng ta có thể sẽ trở thành kẻ địch…”
“Vậy Sở Hàn Lâm có biết chuyện trước kia của hai người không? Nếu như biết hắn tuyệt đối sẽ không để Vân Khinh Bình qua lại thân thiết với huynh như vậy, phải không?”
“Ừm, huynh ấy không biết. Lúc nhỏ huynh ấy bị Thái hậu quản rất chặt, hầu như mọi thời gian đều dành để học hành.” Sở Tử Uyên nhếch môi cười khẩy.
Vân Tử Lạc thở dài, cúi đầu nhìn hai bàn tay chàng đặt trên đùi, bất chợt giơ tay nắm chặt, ngữ khí đau lòng tự nhiên nảy sinh: “Tử Uyên, lúc nhỏ huynh khổ vậy sao?”
Sở Tử Uyên thấy nàng chủ động nắm tay mình, ánh mắt chợt lấp lánh niềm vui, xoay ngược tay lại siết chặt bàn tay nhỏ của nàng, thanh âm run rẩy: “Không khổ, có đứa trẻ nào trong cung không phải sống như vậy? Chỉ hận là mẫu phi của ta qua đời quá sớm, nếu không thì…”
“Tử Uyên…” Vân Tử Lạc nhẹ nhàng rút tay nhưng không rút ra được.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên giơ cánh tay còn lại ra ôm bờ vai gầy của nàng vào lòng, thì thầm bên tai: “Năm đó khi phụ hoàng còn tại thế, người yêu quý ta nhất, muội có biết không? Người sủng ái mẫu phi của ta nhất, cũng thương ta nhất, thế nên ngôi vị Thái tử vốn dĩ phải là của ta…”
Khí nóng ấm áp phả vào tai, đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng, Vân Tử Lạc thấy cả người tê dại, nhưng những lời huynh ấy nói ra lại lạnh lẽo đến thế…
Nàng giơ hai ngón tay gầy ra che lên môi huynh ấy, sắc mặt trấn tĩnh lại: “Tử Uyên.”
Nàng lắc đầu.
Ánh mắt Sở Tử Uyên lướt qua một vẻ không cam tâm nhưng lại càng ôm chặt nàng hơn. Chiếc cằm lún phún râu xanh cọ vào vầng trán sáng bóng của nàng, lẩm bẩm: “Lạc Nhi, ta thích muội, chưa bao giờ thích một người nào như vậy, ta nhất định sẽ lấy muội… Đợi tới ngày ta đăng cơ, có được giang sơn, ta sẽ nạp muội làm hậu.”
“Tử Uyên, huynh điên rồi!” Ngữ khí của Vân Tử Lạc hơi cứng rắn: “Huynh có biết mình vừa nói gì không?”
Nhìn huynh ấy bất lực như vậy, nhìn huynh ấy khiến người ta đau lòng như vậy, đầu óc nàng chợt trống rỗng trong khoảnh khắc.
Cuối cùng nàng cũng không nỡ thoát ra khỏi vòng ôm của huynh ấy.
Nàng có thể cảm nhận được huynh ấy đang vô cùng cần mình, phải như vậy mới có thể an lòng.
Giống như lần đầu gặp mặt, nụ cười ôn hòa đó lấp lánh như nắng mai, làm ấm đôi mắt nàng, làm tĩnh trái tim nàng…
“Vị trí đó vốn là của ta, Tứ ca cũng không để ta sống đâu.” Nói mãi nói mãi Sở Tử Uyên cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Vân Tử Lạc dứt khoát đẩy huynh ấy ra, nhíu mày, nhìn huynh ấy với vẻ lo lắng.
“Tử Uyên, như vậy quá nguy hiểm, ta lo cho huynh.”
“Lạc Nhi, muội cũng thích ta có phải không?” Sở Tử Uyên mỉm cười, giơ tay đùa lên má nàng.
Vân Tử Lạc cụp mắt xuống, đè nén cảm giác không thích hành động thân mật này, khẽ nói: “Huynh biết mà, ở trong lòng ta huynh luôn khác so với mọi người.”
“Có gì khác?” Đôi mắt Sở Tử Uyên cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm, ngậm một nụ cười khẽ khàng nhưng không thể kìm nén được sắc màu hưng phấn nơi đáy mắt.
“Ta không nói ra được.” Vân Tử Lạc né tránh vấn đề này.
Nhưng Sở Tử Uyên rõ ràng rất mãn nguyện, nhìn bầu trời rồi nói: “Ta đưa muội về phòng, qua giờ Tý sẽ khó ngủ lắm.”
Nói xong chàng đứng dậy, cùng Vân Tử Lạc trở về phòng chính ở sân trước.
Vân Tử Lạc trả lại trường bào tím cho huynh ấy, lẩm bẩm: “Đi đường cẩn thận.”
“Ừm, ngủ sớm một chút.” Sở Tử Uyên bay lên nóc nhà, quay đầu nhìn nàng rất nhanh rồi chìm vào bóng tối.
Vân Tử Lạc nhìn bầu trời đêm âm u, ánh sao lấp lánh, khẽ nhíu mày, nụ cười từ từ biến mất trên khóe môi mỏng.
Tử Uyên, Tử Uyên… Suy nghĩ đó thật là quá điên cuồng.
Đối với huynh ấy, nàng rốt cuộc có điểm nào khác biệt?
Giống như năm xưa với Lăng Thiên Duệ, nàng cũng từng mông lung như vậy.
Lần đầu tiên vào tổ chức, cũng chính là lúc nàng trơ trọi nhất, chính hắn đã quan tâm, che chở, làm ấm trái tim nàng.
Hai bọn họ cũng chưa từng ai nói chữ ‘thích’.
Lúc rảnh rỗi nàng lại âm thầm ở bên cạnh hắn cùng đếm sao trời.
Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, nàng sẽ ở trong căn phòng mà hắn thuê nấu một bàn thức ăn ngon, chúc mừng thắng lợi.
Nàng không thích nói, hắn cũng không nhiều lời.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy nhưng chỉ dừng lại ở nắm tay.
Có lúc nàng thậm chí còn nghĩ rốt cuộc tình cảm mình dành cho Lăng Thiên Duệ là gì? Nàng đã quen với việc dựa dẫm vào hắn, tin tưởng hắn, chia sẻ hơi ấm cùng hắn trong tổ chức lạnh lùng tàn ác.
Nhưng… nàng có yêu hắn không?
Sau khi phát hiện ra người mình tin tưởng nhất phản bội mình, nàng đã nếm trải nỗi đau thấu tận tâm can… Nàng cho rằng mình yêu hắn.
Giống như đối với Tử Uyên bây giờ ư?
Tính cách của Tử Uyên và Lăng Thiên Duệ hoàn toàn tương phản. Nàng không phản cảm nhưng tận sâu trong lòng lại chần chừ không dám giao sự tín nhiệm của mình…
***
Cùng cảnh đêm như thế, trong một viện lạc chính giữa Tứ vương phủ – Thụy Tường viện, lại là một cảnh tửu sắc.
Phía sau tấm mành dày, trên chiếc giường lớn cùng tấm màn lụa màu rêu thẫm, hai cơ thể trần trụi đang làm những động tác kịch liệt.
Sở Hàn Lâm hai tay ấn lên lan can chạm hoa ở đầu giường, hơi nhấc người lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cơ thể trắng trẻo phía dưới.
“Bình Nhi, ta chỉ yêu nàng thôi. Bình Nhi, đừng có giận dỗi ta nữa!”
Hắn kêu, hắn gào, mông cũng lắc lư, tiến vào cơ thể Vân Khinh Bình, mồ hôi rơi tý tách xuống trán.
Vân Khinh Bình hơi cong lưng, bám chặt lấy bả vai hắn, gào thét điên cuồng, đôi mắt nheo lại, gương mặt phiếm hồng.
“Chẹp chẹp, thật không ngờ tới đây lại bắt gặp cái cảnh này.”
Trên nóc nhà, một viên ngói được bạy lên, một đôi mắt sửng sốt ngó vào trong.
“Thật không ngờ ở trên giường Vân đại tiểu thư lại mãnh liệt như vậy!”
Người đàn ông lẩm bẩm, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không thể rời xa đàn ông như vậy, nếu mà cho vào trong viện của ta có phải là một chuyện tuyệt vời không.”
Sở Hàn Lâm cử động nhanh chóng, tới tận khi thứ nóng rẫy cuối cùng tràn vào cơ thể Vân Khinh Bình, hắn mới thở phào, phủ phục lên người nàng ta.
Cơ thể Vân Khinh Bình sau một hồi run rẩy kịch liệt cũng từ từ thả lỏng. Nàng ta buông tay, nằm thẳng ra giường.
“Bình Nhi, sau này không được chạy lung tung thế nữa.” Sở Hàn Lâm giơ tay vẽ hàng lông mày của nàng ta, thì thầm.
Vân Khinh Bình ngẩng đầu nhìn lên tấm màn trên đỉnh, khóe môi lộ ra một nụ cười tàn ác.
Vân Tử Lạc, ngươi chết chắc rồi!
Hôm nay được Sở Hàn Lâm đuổi theo, nói một loạt những lời nhẹ nhàng nhưng vướng mắc trong lòng nàng ta vẫn còn tồn tại. Lúc chập tối ầm ĩ một trận quay trở về phủ, rồi bỏ đi, nghĩ bụng phải khiến Sở Hàn Lâm nếm mùi đánh mất nàng ta.
Ngồi ở quán trà Khánh Xuân một lúc sau đó nàng ta gọi xe ngựa đi tới một phường làm ngọc ở cửa Tây.
“Ông chủ, lần trước tôi căn dặn ông làm một miếng ngọc bội dựa theo miếng này, ông đã đánh xong chưa?” Trong lòng bàn tay Vân Khinh Bình xuất hiện một miếng ngọc trong suốt, mịn màng trơn bóng, chính là miếng ngọc ấm ngàn năm hình vuông chưa trả cho Vân Tử Lạc.
Từ lúc Vân Thái Lệ nhắc nhở nàng ta, nàng ta bèn nghĩ ra một chủ ý thật giả lẫn lộn, đánh một miếng ngọc giống y hệt rồi trả lại cho Vân Tử Lạc.
Vừa nói xong câu này thì một ông lão người gầy gò nâng rèm lên xuất hiện sau quầy hàng, ánh mắt tinh ranh nhìn Vân Khinh Bình chằm chằm: “Tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có được miếng ngọc này từ đâu?”
Ánh mắt Vân Khinh Bình lấp lánh, nói: “Mẹ ta để lại cho ta.”
Sắc mặt ông lão chợt thay đổi rồi nhìn nàng ta: “Tiểu thư, mời cô vào trong nói chuyện.”