Mặc dù nàng cực kỳ không ưa Chu Thị, nhưng bây giờ sự nhẫn nại của nàng đã cao hơn trước rất nhiều. Ít nhất thì ngoài mặt sẽ không để ai nắm thóp.
Chu Thị nhướng đôi mắt xếch, cười giả tạo nói: “Mấy hôm trước cha con nói con không muốn gả cho Tứ vương gia, bảo ta xem giúp trong kinh thành có đám nào phù hợp không. Hôm nay ta đã cất công mời bà mối Trương qua hỏi.”
Vân Tử Lạc cúi đầu. Nàng biết cha không muốn nàng gả cho Tứ vương gia, có điều vì lẽ gì lại gấp gáp lo liệu hôn sự cho nàng như vậy, lại còn để người đàn bà này lựa chọn cho nàng!
Ầy, thật là hồ đồ…
“Vậy mẹ đã hỏi ra được gì chưa ạ?” Ngoài miệng nàng vẫn đối đáp lạnh nhạt.
Gương mặt Chu Thị toát lên một vẻ kinh tởm, ngữ khí lại cực kỳ thân mật: “Thì đó, bà mối Trương ban nãy có nói con trai duy nhất của nhà Binh bộ thị lang Hà thị lang lớn hơn con năm tuổi, đã sớm tới tuổi thành gia lập thất, cha lại là đại quan nhị phẩm trong triều, cùng làm quan với cha con, môn đăng hộ đối, không thể tốt hơn.”
Con trai duy nhất của Hà thị lang?
Lớn hơn nàng năm tuổi?
Trời, ở thời đại này, một công tử lớn hơn nàng năm tuổi mà còn chưa định chuyện cưới xin, lại còn được Chu Thị chọn trúng cho nàng, nếu không phải trong người có bệnh thì đầu óc cũng ngớ ngẩn…
“Thưa mẹ, con nghĩ mẹ nhầm rồi. Lạc Nhi và vương gia còn chưa hủy hôn. Vội vàng nói với người ta như vậy, há chẳng phải bôi nhọ lên thể diện Hoàng gia?”
Vân Tử Lạc cong môi.
Nét mặt Chu Thị hơi tối lại, nói: “Chính vì hai đứa mãi vẫn không hủy hôn được nên bây giờ mới bàn hôn sự của con. Lão gia nói con không muốn gả cho Tứ vương gia, nhưng bên phía cung đình mãi vẫn không chịu làm chủ cho con, cứ dây dưa mãi. Thế nên mới bảo ta để ý một chút, đợi tới khi thiệp đưa tới rồi, chuyện hôn sự đã định thì việc này cũng không thay đổi được nữa! Trong cung cũng không có lời nào để nói, không thể cứ vô duyên vô cớ làm lỡ dở tuổi xuân của con gái Vân gia được, phải không?”
Ha, lời này nói ra thật là có lý.
Vân Tử Lạc cười khẩy trong bụng, ngước mắt lên nói: “Nếu đã vậy thì mẹ cứ đợi cha quay về để cha tham khảo giúp. Cha làm quan trong triều, cũng hiểu rõ gia đình Hà thị lang hơn chúng ta, không cần phải gấp như vậy.”
Ánh mắt Chu Thị sáng lóe lên, trong lòng vừa kỳ lạ vừa tức giận.
Mặc dù mấy ngày nay nhìn thấy Vân Tử Lạc thay đổi không ít nhưng bà ta vẫn chưa chính thức đối đầu với nó, thật không ngờ nó không còn răm rắp nghe lời mình như trước. Nhất là chuyện hôn sự, vốn dĩ để mẹ cả làm chủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không ngờ nó lại dám chối từ hết lần này tới lần khác! Còn lôi cả Vân Kiến Thụ ra.
Bà ta gượng cười nói: “Mấy chuyện này cha con làm sao lo được, đàn ông không quan tâm phương diện này. Ta đã kêu bà mối Trương xem bát tự của con và nhà trai, hợp vô cùng, giờ sẽ đưa thiếp canh* qua.
Nói rồi đại nha hoàn phía sau lưng bà ta cầm một tấm thiệp đỏ đưa cho bà mối Trương.
“Được rồi, được rồi, tôi mang qua nhà trai ngay đây.”
Bà mối Trương tươi cười đứng dậy.
Gương mặt nhỏ của Vân Tử Lạc sa sầm lại. Sao nàng không biết Chu Thị gửi thiếp canh đi là đã quyết tâm gả nàng về nhà họ Hà.
Cho dù nàng không đồng ý, chuyện này đồn ra nàng cũng ở vào thế bí, không cưới cũng phải cưới.
Mặc dù nàng vốn không để tâm, chỉ không muốn người đàn bà này đắc ý.
“Khoan đã!”
Nàng kêu một tiếng, đi tới bên cạnh bà mối Trương, đón lấy tấm thiếp canh màu đỏ trong tay bà mối, nhìn sang Chu Thị, giơ những ngón tay trắng như tuyết lên, thẳng thừng xé tờ giấy viết bát tự của nàng một cách gọn ghẽ.
“Ngươi…” Chu Thị nào ngờ nàng lại làm hành động bất ngờ đó, sửng sốt tới nỗi há hốc miệng!
Bà mối Trương lại càng bất ngờ hơn, giậm chân nói: “Bà cô nhỏ của tôi ơi! Cô… Sao cô có thể xé thiếp canh của mình đi, không may mắn, không may mắn. Cả đời này sẽ không lấy chồng được đâu! Trời đất ạ!”
“Không may mắn?” Vân Tử Lạc cười khẩy, vung một nắm đấm, vụn giấy bay khắp nơi, rơi lả tả xuống mặt đất: “Những chuyện không may mắn ta từng làm còn ối! Không thiếu chuyện này!”
Dứt rời, ánh mắt lạnh giá nhìn thẳng vào Chu Thị, lạnh lùng nói: “Dù có là con ông trời cũng đừng hòng được làm chủ hôn sự của bổn cô nương! Bà…” Nói rồi nàng giẫm chân lên những mảnh vụn ấy, nhấn mạnh từng chữ: “Lại càng không xứng!”
“Ngươi ăn nói với mẹ ngươi như vậy hả?” Mặt Chu Thị sưng phồng, đỏ rực, mất hoàn toàn thể diện trước mặt bà mối Trương.
“Mẹ?” Vân Tử Lạc cười đểu: “Mẹ ta đã mất từ lâu rồi, lẽ nào bà ấy còn có thể bò từ dưới đất lên?”
“Phản rồi, phản rồi!” Chu Thị phẫn nộ đập bàn: “Người đâu, nhị tiểu thư bất hiếu như vậy, mang gia pháp ra đây!”
Từ hai phía lập tức có mười mấy gia đinh lực lưỡng xông ra, nhìn chằm chằm Vân Tử Lạc, tránh để nàng chạy thoát.
Vân Tử Lạc gài lại một lọn tóc mai, quét qua tất cả mọi người bằng ánh mắt khác lạ. Nàng khẽ thở dài, dường như đã nhìn thấy trước vẻ thảm khốc của nơi đây chỉ một lát nữa thôi.
Nàng nên động thủ hay không đây…
Đang mải nghĩ thì một giọng nói lạnh như trăng vọng từ bên ngoài vào, chẳng mấy chốc đã vào trong phòng.
“Lạc Nhi, sao ở đây lâu vậy?”
Sở Tử Uyên hai tay vẫn còn đang xách hai chiếc hộp thức ăn, đầu mày nhíu lại, oán trách có phần bất mãn, ánh mắt hơi ngước lên trên.
Chu Thị đứng người, đã nhanh chóng có phản ứng, vội xuống hành lễ với Sở Tử Uyên.
“Bát vương gia tới chơi, hôm nay lão gia lại không ở nhà…”
“Bổn vương tới tìm Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên sốt ruột ngắt lời bà ta, nói với Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, chúng ta đi thôi, đứng tê cả chân rồi.”
“Được.” Vân Tử Lạc cười tươi như hoa, thầm giơ ngón tay cái trong lòng.
“Việc này… Bát vương gia!” Chẳng biết Chu Thị lấy dũng khí ở đâu ra, hét lớn: “Lạc Nhi đã phạm phải gia quy, ta đang xử lý chuyện này, mong ngài đừng nhúng tay vào chuyện gia đình Vân gia.”
Sở Tử Uyên làm mặt lạnh, ánh mắt lướt qua một tia không vui, nhìn về phía Chu Thị, hỏi: “Muội ấy làm sai chuyện gì?”
Chu Thị chỉ vào bà mối Trương đang đứng bên cạnh: “Ban nãy Lạc Nhi uy hiếp cãi lại bề trên, bà mối Trương cũng tận mắt chứng kiến!”
Bà mối Trương vội hành lễ với Sở Tử Uyên, đồng thời gật đầu chứng minh chuyện này.
Sắc mặt Sở Tử Uyên càng lạnh hơn, nhìn Chu Thị lên tiếng: “Cãi lại bà?”
“Dạ.” Nhìn vào ánh mắt âm u không gợn sóng của Bát vương gia, tự tin của Chu Thị biến mất từng chút một, thậm chí còn hối hận ban nãy đã mở lời. Nếu đợi Bát vương gia đi rồi, sau đó tìm cơ hội xử con tiểu tiện nhân kia há chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Oán khí của Sở Tử Uyên từ từ dâng cao. Chàng quát: “Cãi thì cãi chứ sao, bà đâu phải mẹ ruột của muội ấy!”
Không ngờ một Bát vương gia trước giờ vẫn ôn hòa lại nói những lời không nể mặt người khác như vậy. Sắc mặt Chu Thị nhanh chóng trắng bệch ra, vô thức lùi về sau hai bước.
Bà mối Trương cũng thất kinh nhìn Sở Tử Uyên.
Ở các gia đình bình thường, mẹ cả là tôn quý… Sao Bát vương gia lại không nói lý lẽ như vậy?
Ánh mắt Sở Tử Uyên sa sầm lại, vừa kéo tay Vân Tử Lạc vừa nói: “Bổn vương nói cho ngươi biết, tương lai Lạc Nhi sẽ là vương phi của bổn vương. Đừng nói là cãi ngươi, cãi cả Vân Kiến Thụ cũng không sao!”
“Trời ơi!”
Không chỉ Chu Thị và bà mối Trương, mọi người tại đó đều thốt lên thành tiếng.
Cái gì cơ?
Nhị tiểu thư là vương phi tương lai của Bát vương gia?
Chuyện… Chuyện quái quỷ gì thế này!
Chưa có bất kỳ dấu hiệu hay tin tức nào, cứ thế ập xuống kinh thiên động địa khốc quỷ thần! Khiến cho mọi người từ trên xuống dưới trong Vân gia trợn mắt há miệng!
Lẽ nào chuyện này đã được nội bộ Hoàng cung ấn định sẵn?
Vân Tử Lạc ban nãy còn mỉm cười, giờ nụ cười đờ ra trên gương mặt, cả người khẽ run lên.
Chu Thị lại càng tái mét mặt mày, nhìn Sở Tử Uyên không dám tin rồi lại quay qua Vân Tử Lạc, bao căm phẫn và khó chịu quyện chặt trong lòng!
Khóe môi bà ta mấp máy, bà ta rất muốn hỏi: Bát vương gia, sao ngài có thể ưng ý con bé xấu xí này?
Nhưng lý trí nói rằng bà ta không được phép.
Nhưng bà ta thật sự không cam tâm, hai tay cuộn chặt lại thành nắm đấm. Đứa con gái của con đàn bà ti tiện đó dựa vào đâu mà được làm vương phi!
Con tiện nhân đó số sướng, chết sớm để cơn phẫn nộ của bà ta không biết trút chỗ nào, nên phải đổ hết lên đầu Vân Tử Lạc.
Có điều bà ta không dám đánh, sợ Vân Kiến Thụ tìm được chứng cứ, đàng ở sau lưng nhiếc móc chửi rủa, trừ bớt khẩu phần ăn của nó, để hai đứa con gái qua ức hiếp nó, cướp hết những món đồ Vân Kiến Thụ tặng cho nó, ra lệnh cho tất cả đám nô tài xem thường nó, cười nhạo nó, để nó trở thành kẻ ti tiện nhất, thấp hèn nhất Vân phủ!
Như vậy mới khiến cho Vân Tử Lạc trước kia từ nhỏ đã cô độc buồn bã rồi mắc chứng trầm cảm!
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Chu Thị điên cuồng nghĩ rằng bà ta còn phải sắp xếp cho nó một hôn sự tồi tệ nhất, đen đủi nhất thiên hạ. Bà ta phải tận tủy hủy hoại mọi thứ của Vân Tử Lạc! Để con tiện nhân kia ngày ngày nhìn con mình chịu khổ mà rơi lệ dưới ba tấc đất!
Sao bà ta có thể chịu đựng được con tiểu tiện nhân này bỗng chốc bay lên cành cao, trở thành vương phi?
Sở Tử Uyên nhìn thấy bà mỗi Trương, trán nổi gân xanh, quát với Chu Thị: “Bà mối Trương? Ngươi kêu Lạc Nhi gặp bà mối lẽ nào định bàn chuyện hôn sự? Ngươi to gan thật!”
“Ta…”
Chu Thị thức tỉnh lại, mặc dù trong lòng phẫn uất tột cùng nhưng đối với một Bát vương gia rất ít khi nổi nóng giờ đã tức giận, bà ta vẫn sợ đến run như cầy sấy, lẩm bẩm không nói thành lời.
Bà mối Trương thì bò rạp xuống đất.
Bà ta chỉ biết nhị tiểu thư của Vân gia từng bị Tứ vương gia từ hôn, rất khó kiếm chồng nhưng hoàn toàn không hay nó lại là vương phi chưa cưới hỏi của Bát vương gia, nếu không cho bà ta mượn mười lá gan cũng không dám!
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!” Bà ta bò dậy dập đầu…